bởi Azul Rhosyn

6
0
2302 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Lời trăng trối lẽ ra tôi không nên biết


r/nosleep

u/delusionalgrandeur8 (6.0k points - x2 golds - x1 cool s)


Bệnh Alzheimer là một trong những cách buộc chúng ta phải lặng lẽ chứng kiến người thân yêu của mình qua đời. Sự suy kiệt của tuổi già khi ngấm ngầm làm ai mất trí không bao giờ xảy ra đủ chậm để họ chuẩn bị. Có đôi khi, họ tỉnh táo đến mức ta chua xót tin rằng tiến triển của bệnh sẽ không đi xa hơn, để rồi vỡ tan ngay khi họ chẳng nhớ được tên mình, hoặc khi vô tình họ gọi tên một người đã quá cố.

Tôi sống gần gũi với ông bà, người chăm sóc tôi từ năm lên sáu. Mẹ sớm qua đời vì bệnh ung thư, cha ra đi không lâu sau khoảng thời gian nghiện ngập trượt dài. Tôi không nhớ được những ngày tháng mẹ chống chọi với căn bệnh, và có lẽ điều ấy thật tốt. Trong tâm trí, tôi hay hồi tưởng lại đôi mắt màu nâu dịu dàng và giọng nói dỗ dành mẹ gọi tôi. Mẹ âu yếm, trong vòng tay mẹ, tôi thấy mình được bảo vệ, và được yêu thương.

Cha tôi hoàn toàn ngược lại: hiếm khi ở bên, và những ký ức ít ỏi về cha làm tôi phát bệnh mỗi khi chúng ập đến. Cha có đôi mắt xanh và một giọng gầm gừ làm tôi luôn cảm thấy mình bị đe dọa. Rõ ràng là cha xuất thân từ một gia đình giàu có, vì cuộc sống của tôi tương đối đầy đủ mặc cho ông bà có thể đã từng phải làm công ăn lương theo giờ. Từ thuở tấm bé đến lúc trưởng thành, tôi lớn lên khỏe mạnh và tràn đầy hạnh phúc. Không hề thắc mắc điều gì. Chỉ đến khi quá nửa những năm hai mươi, sau cái chết của ông.

Tôi quyết định dọn về nhà để giúp bà vượt qua nỗi đau đó. Nó cùng đường đi đến văn phòng tư vấn của tôi, và tôi biết mỗi khi ở nhà một mình, bà cảm thấy rất áy náy. Sau nhiều lần gạt phắt ý tưởng này, bà miễn cưỡng đồng ý cho tôi ở lại.

Trong vài tuần đầu tiên, có những chuyện kỳ quặc làm tôi để ý. Nhiều lần, bà gằn lên mấy chữ "Hắn không làm vậy được!" xen vào trong tiếng khóc nức nở, tay khư khư giữ chặt một tấm hình của bố mẹ tôi. Nếu tôi giằng lấy, bà sẽ thét lên như loài thú đang chịu vết thương, van tôi làm ơn để bà được yên tĩnh. Lần nào cũng vậy, tôi không làm trái. Khi gặp lại tôi, bà trở về mình.

Cách cư xử của bà dần càng khó đoán. Bà chìm trong giấc ngủ cả ngày, đêm đến lại thức dậy và đi loanh quanh trong nhà, rất hay làm việc vặt và tìm đủ chuyện để tôi bận rộn suốt cuối tuần. Tỉnh giấc, tôi thấy nào những ngăn kéo mở bung và đồ đạc vung vãi, đèn bật sáng trưng - trừ mỗi phòng làm việc, vài vật dụng bị di chuyển vài inch sang bên trái. Bất lực, tôi đưa bà đến bác sĩ tâm thần rồi nhận được một tin sốc về căn bệnh Alzheimer. Ông ta khuyên rằng tôi nên thuê một bà vú để tiện coi sóc hoặc xem xét đến một trại dưỡng lão.

Tôi chọn phương pháp thứ nhất, cô bảo mẫu, và mọi thứ ổn định được chút ít. Bà hay quên và thường nhầm lẫn tôi với ông (cả hai đều có tên Stephen, nhưng bà quen gọi tôi là Stevie). Chứng kiến người phụ nữ từng sống buổi huy hoàng, giờ lại không nhớ nổi người mình yêu quý là ai, còn bi kịch nào đáng khóc hơn?

Sau một ngày quá đủ mệt mỏi, tôi lên giường với một liều benadryl, thầm mong có thể yên giấc trọn đêm. Cơn mê ngủ nhấn tôi chìm sâu cho đến khi một tiếng nổ không nhầm đâu được lọt vào tai, kèm theo âm thanh loảng xoảng của kính vỡ và tiếng la thất thanh. Tôi phóng như bay về phía phòng ngủ của bà và kinh hoàng thấy một cơ thể đầy máu. Hơi thở gấp xen vào cảnh tượng bà run rẩy với khẩu súng lục, mở to mắt trừng trừng vào tấm gương vừa bắn nát. May mắn làm sao, máu tuôn ra do kính cắt vào người chứ không phải vết thương do đạn. Tôi lao thẳng vào phòng tắm ngay sau khi giành lại cây súng.

Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là bà chẳng mảy may chú ý đến sự hiện diện của tôi hay việc tự làm mình bị thương. Bà giữ cái nhìn chằm chằm vào tấm gương vỡ, luôn miệng lặp lại một câu "Stephen, ta phải làm gì đây? Hắn biết! Hắn biết!", và cao giọng phỏng đoán một hồi đáp chẳng bao giờ xuất hiện. Tôi quay số gọi 911 và theo các nhân viên y tế đến bệnh viện, bối rối trước sự việc vừa diễn ra. Mặc dù tôi muốn tôn trọng ước nguyện của bà và có những biện pháp để chăm sóc, tôi biết bà là một mối hiểm họa cho bản thân mình và những người xung quanh. Nên là, bà không thể ở nhà nữa.

Tôi như sụp đổ toàn thân khi bà yêu cầu được nói chuyện với tôi, mong rằng tôi có thể kiểm soát cảm xúc của mình đến hết đêm. Khóe mắt bà nhăn lại khi tôi kéo ghế ngồi lại gần. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh hằn những nếp gấp của tuổi tác, "Bà thấy khỏe không?". Bà bất ngờ bật dậy và thao thao với một giọng lạnh lùng, "Stevie, điều bà sắp nói đây là bí mật mà ông và bà không bao giờ có ý định cho cháu biết. Chúng ta đã dùng cả đời này để bảo vệ cháu khỏi tất cả mọi thứ, nhưng không may rằng đời bà đã tận. Và cháu cần phải biết sự thật."

Bà tiếp tục, "Cái cách cháu đến với chúng ta đặc biệt hơn câu chuyện cháu được nghe kể. Ba mẹ cháu có một cuộc hôn nhân trên cả tuyệt vời, với cuộc sống xa hoa và số lần đi du lịch có mơ mà đếm được. Mẹ cháu hạ sinh một bé trai - là cháu - khỏe khắn, xinh đẹp, và không lý do gì để họ ghét bỏ hay không quan tâm cháu cả. Từng có thời gian ba mẹ cháu chuyển đến Anh, và đương nhiên việc giao tiếp không giống như khi cả hai sống ở đây, nhưng lúc đó chúng ta chẳng buồn để ý. Cháu là niềm hạnh phúc của mẹ, và vui sướng biết bao khi con bé đồng ý về thăm nhà mà dắt cháu theo."

"Khi chúng ta nhìn thấy mẹ cháu, chúng ta vừa say mê chơi đùa với cháu, vừa hốt hoảng với ngoại hình của mẹ cháu bấy giờ. Con bé đã mập lên gấp đôi, làn da bánh mật khỏe khắn chuyển màu trắng bệch. Mẹ cháu còn chẳng chịu ôm chúng ta lấy một cái, con bé giải thích rằng đó là lệnh nghiêm của cha cháu, hoặc không, mẹ cháu sẽ bị đánh cho bầm tím. Mẹ cháu kể lể thêm một chút về những gì mình phải hy sinh rồi đột ngột hai mẹ con rời nhà vào giữa đêm, sau khi nhận được một cuộc gọi từ cha cháu."

"Thật không ổn tí nào. Ông và bà cố tìm ra nơi cha mẹ cháu sống ở Anh và chuẩn bị một cuộc ghé thăm bất ngờ. Rất khó để tìm ra gia đình cháu, và sự thật làm chúng ta nghẹt thở là chúng ta không giúp gì được cho hai mẹ con cả, trong khi cháu và mẹ lại có thể gặp nguy hiểm khôn chừng. Ông bà làm tận dụng hết mọi thời gian để tìm kiếm, và cuối cùng được biết gia đình bên nội có một cơ ngơi ở Hoa Kỳ. Chúng ta lập tức đến đó với hy vọng biết thêm về nơi ở của cháu. Nhưng chúng ta chẳng lường trước được mình sẽ nhìn thấy gì cả."

Tôi rơi khỏi ghế, vò đầu bối rối. Không thể nào những lời trên đều là mê sảng được, nó có sức thuyết phục rằng đây là sự thật. Bà thực sự có thể giữ bí mật động trời như vậy với tôi? Và tại sao ông bà phải làm thế?

Bà siết chặt tay tôi, câu chuyện chưa kết thúc, "Chúng ta lần theo địa chỉ và nhìn thấy một biệt thự tọa lạc trên đỉnh đồi, xung quanh, mọi phía, là những hàng cây, cánh rừng. Một quản gia người Anh đã chào đón lịch thiệp và yêu cầu xuất trình thư mời. Chúng ta thẳng thắn giới thiệu và yêu cầu được gặp cháu hoặc bất cứ ai trong nhà có thể cho biết nơi ở của cháu. Người quản gia bình tĩnh xin lỗi và cho biết chủ nhà sẽ trở về và trả lời tất cả thắc mắc của chúng ta sớm thôi. Sau đó, lão ta mời ông bà vào nhà."

"Bà rất sốc khi thấy cha cháu đứng ngay lối vào, cười toét mang tai như thể khách quý đến nhà. Nó hét lên, "Dorothy, Stephen! Bố mẹ vợ! Tôi bất ngờ thật đấy, lẩm cẩm mà cũng mò được đến đây!" Khỏi phải nói, ông cháu rất giận, và đòi gặp hai mẹ con cháu cho kỳ được, hoặc không, ông sẽ làm loạn cái nhà lên. Ông Stephen mắng cha cháu tệ lắm, nhiều lắm, cho đến khi thằng khốn ấy la làng "Đủ rồi!" to đến mức cả căn phòng như rung chuyển dữ dội. Đoạn cha cháu nhẹ giọng, "Uống miếng nước đã rồi tôi sẽ cung cấp cho ông bà những gì hai người cần biết. Ông bà sẽ gặp Cristina và thằng bé tối nay", rồi nó đi lấy đồ uống thật."

"Bà đã rất phấn khởi trước đề nghị đó, nhưng cực kì bối rối bởi sự mập mờ trong lời nói của cha cháu. Là do sự im lặng hứng chịu của mẹ cháu, hay chúng ta đã làm gì khiến con bé buồn? Cha cháu rít một điếu xì gà trong khi đưa cho chúng ta cốc nước, thổi một vòng khói và hồ hởi, "Tôi rất hứng thú khi cho ông bà xem cái cảnh này. Cháu ngoại của ông bà có thứ mà cả hai không ngờ nổi đâu." Bà không thấy yên tâm, nhưng ông cháu đòi biết thêm thông tin."

"Trong nhiều thế hệ, hoàng tộc từ khắp nơi trên thế giới có một nghi thức đặc biệt để đem họ lại gần nhau và củng cố quyền lực của mình. Không ai biết người được chọn là ai và từ đâu, nghĩa là họ có thể xưng vương ở bất cứ nơi nào. Mỗi thế hệ lại định ra một số lượng người trị vì tương lai, và tuần tự, đến lượt, chúng lại nêu lên tinh thần hy sinh để sinh ra thêm nhiều đứa trẻ của số phận. Theo nghi thức này trong hàng thế kỷ, đã có rất nhiều kẻ được thiên mệnh gọi tên, không cần biết tước vị và là một vị vua hay nữ hoàng. Cha cháu nói thế, và rằng cháu của ông bà là đứa trẻ được chọn duy nhất trong thế hệ này. Điều đó chưa từng xảy ra kể từ khi công ước bắt đầu, nên cháu là người được chọn trong những người được chọn. Cha cháu muốn chúng ta mở tiệc và ăn mừng"

"Sau đó chúng ta được dẫn vào trong một phòng ăn khổng lồ với người đổ về từ bốn phương tám phía. Ông và bà dõi mắt theo vũ đài ở phía xa cuối căn phòng, nơi mẹ đang bồng cháu cùng ánh mắt trìu mến, cưng nựng dỗ dành. Theo bản năng, ông Stephen hét to "Carolyn! Bố đây!", cùng lúc bóng tối nuốt chửng con và mẹ. Các khách mời cùng xướng lên một bài kinh bằng ngôn ngữ bà không thể hiểu được. Đèn tắt ngấm, bà chẳng thấy gì. Ánh sáng duy nhất lúc đó là một cặp mắt đỏ thẫm từ trên vũ đài, mở to hơn và to hơn nữa theo nhịp tụng tăng dần."

"Và rồi, bài kinh trở thành tiếng rít điếc tai. Bà ngã khuỵu. Đến khi tỉnh lại thì khách khứa biến mất rồi, chỉ còn lại những tấm áo choàng trên đất. Người duy nhất còn ở lại là cháu, nằm trong một vũng máu đỏ lòm. Cho đến bây giờ, ông bà cũng không biết chuyện gì đã xảy ra hôm đó. Bà nhớ là, bên cạnh cháu có một chiếc hộp và một cái chìa khóa nhỏ xíu xiu. Khi chúng ta tiến đến gần cháu, một giọng nói ồm ồm vang lên, lệnh rằng cháu buộc phải mở chiếc hộp đó vào đúng thời điểm. Vị trí của hai thứ đó được viết vội đằng sau bức ảnh chụp bố mẹ cháu mà bà giữ mãi ấy. Đi đi, tìm nó đi, trước khi có ai tìm ra nó."

Vừa dứt câu, bà hít một hơi thật sâu và nhắm mắt từ trần. Tôi ngồi trong im lặng, mồm mở to, trong đầu là gian trống rỗng không biết suy nghĩ gì.

_____________________

Link bài viết trên Reddit

Link tác giả