bởi Xám

202
22
4764 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Phần 1



Tác giả: Xám

Truyện được xuất bản trong tập sách Nắng trong đáy mắt – NXB Văn học

Năm 2014

A/N: Vui lòng không re-up.

*
* *

Mẹ tôi rất hận những người đồng tính, vì họ đã hại bà mất đi một đứa con.

Và... cha tôi... đã từng là một người đồng tính!

Tôi muốn giới thiệu thẳng thế đấy, có thế người ta mới biết được rõ ràng nhất về gia đình của tôi. Thực ra tôi cũng chẳng thích thú gì cái trò “vạch áo cho người xem lưng” này nhưng tôi muốn cho tất cả biết về lí do khiến cho những mâu thuẫn bùng phát trong ngôi nhà này.

Nực cười! Đồng tính có vợ và hai con!

Bạn hiểu gì về cảm giác bị bạn học mình chỉ vào mặt mình và nói: “Cha của mày là bê đê!” không?

Tôi không dám chơi với ai, gia đình tôi chìm trong sự ghẻ lạnh, kinh tởm của hàng xóm và họ ngoại.

À, cha tôi cũng đâu phải đồng tính, là lưỡng tính thì đúng hơn!

Tôi đọc sách xong thấy mô tả cái giới yêu cả nam lẫn nữ là vậy đó.

Tôi xin lỗi. Tôi không rành mấy cái khái niệm này vì năm nay tôi mới mười sáu tuổi mà thôi.

Nghe mẹ kể tuổi trẻ của ông đào hoa phết. Một sinh viên trường điện ảnh đẹp trai, phong nhã, sẵn sàng đốn gục trái tim của những quý bà lắm tiền và cả giới thứ ba. Có cả những cô gái ngây thơ cũng bị ông ấy lừa, như mẹ tôi chẳng hạn. Bỏ mặc sự can ngăn của gia đình, mẹ đã theo ông ấy. Khi bà mười bảy tuổi, bà mang thai anh hay chị tôi gì đó. Nhưng khi chứng kiến những chuyện kinh tởm mà người tình của mình đã làm với một gã trai khác trong chính ngôi nhà của hai người đã làm mẹ tôi không giữ nổi cái thai chỉ mới như hạt đậu bé tí ở trong bụng.

Tôi không biết bằng cách nào, cha tôi có thể khiến mẹ tôi quay lại với ông. Có lẽ là quỳ xuống cầu xin hay đòi sống đòi chết?

Tôi không biết, chỉ mẹ mới rõ.

Mẹ bảo sở dĩ cha quyết tâm cưới mẹ bởi cái năm mà mẹ mất đi đứa con đầu lòng thì cha cũng đã nằm thấy một cơn ác mộng. Ông kể với mẹ rằng: trong mơ, có một đứa bé trai đứng nhìn ông với ánh mắt căm hận rồi bỏ chạy. Đó phải chăng là linh hồn xấu số chưa kịp chào đời của anh tôi?

Từ sau khi kết hôn cùng mẹ, cha đã từ giã giới giải trí, khước từ những cuộc chơi, và rời khỏi những mối tình phiêu linh sa đọa.

Hai mươi lăm tuổi, mẹ có đứa con thứ hai, là tôi.

Bà kể là cha đã phải dâng hương cầu khấn không biết bao nhiêu chùa chiềng. Có lẽ, ông vẫn còn ám ảnh bởi đứa bé trai trong giấc mơ năm xưa. Có thể nói, tôi là một đứa con cầu, con khẩn. Ban đầu, khi biết tôi là con gái, cha tôi buồn lắm, ông ta vẫn quan niệm "nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô". Tuy nhiên, có lẽ tình thân cao hơn cả, ông vẫn yêu thương tôi, vì tôi là con của ông. Gia đình tôi sống tạm cho là an ổn trong ngôi-nhà-của-tình-nhân-cũ-mua-cho-ông, một bà già đáng tuổi bà nội tôi.

Lại là nghe mẹ nói về người đàn bà khờ dại kia. Lão bà ấy nghe theo lời nhân tình – mà người đó là ai thì rõ rồi, bán hết nhà cửa, đất đai ở quê, mặc con cái ngăn cản để mua một ngôi nhà nhỏ ở thị thành. Những tưởng có thể sống với tháng ngày “Một túp lều tranh hai trái tim vàng”, chẳng may, bà ấy bị người ta phụ bạc. Mất hết tài sản, con cái bỏ bê, mấy năm sau, bà chết vì tuổi cao sức yếu trong ngôi nhà lá sụp xệ ở quê nhà.

Ngôi nhà ở thành thị mà bà mua đứng dưới tên sở hữu của cha tôi đã mặc nhiên trở thành tổ ấm của ba con người. Mỗi lần mẹ kể về chuyện cũ, bà hay rủa oán rằng cha tôi là một gã điếm thúi.

Lúc nhỏ, tôi không hiểu bê đê, đĩ điếm là gì. Nhưng mỗi lần hàng xóm chọc cha tôi từng làm điếm hay là bê đê thì tôi thấy quê lắm. Mỗi lần như vậy tôi lại khóc oà lên rồi chạy về méc mẹ.

Bà cười chua chát rồi ôm tôi vỗ về. Rồi sau đó bà kể cho tôi nghe mấy chuyện đàn điếm thuở thiếu thời của cha. Kể xong, bà bực mình lại khóc rống rồi luôn miệng bảo:

“Mày phải nghe lời mẹ, đừng tin những gì thằng cha mày nói!”

Thuở bé tôi chẳng có bạn bè, đơn giản vì cha tôi là bê đê. Tuổi thơ ở con hẻm sâu trong thành phố với lũ trẻ hay đẩy tôi ra mọi cuộc chơi đã thành điều quen thuộc. Tôi hiểu thế thôi và nhục nhã với câu nói đó vô cùng.

Sau khi có con rồi nhưng cha tôi vẫn ham chơi lắm. Ông đẹp mã và có nhiều bạn bè. Ông thường về nhà rất khuya và trên người luôn nực mùi nước hoa. Hình như ông vẫn lén lút qua lại với đám người đồng tính. Mẹ dùng mãi cái lí do đó dằn vặt ông. Bà xét nét từng người bạn của ông và ghen tuông mù quáng.

Ba tuổi, tôi theo nhà về nông thôn sinh sống. Cha đã bán ngôi nhà một trệt, một lầu do bà lão kia mua, cùng tiền dành dụm mua một công đất mặt tiền ở quê. Còn một số tiền thì ông mua mấy công đất vườn gần nhà để trồng trái cây.

Thời đó miền quê nghèo lắm, nhà tôi thuộc hạng sang khi cha tôi có chiếc Wave mới cáu. Tôi có váy công chúa mà mấy đứa con nít chảy nước mũi ròng ròng ở đây luôn thèm thuồng. Nhưng gia đình tôi vẫn sống theo lối dân Sài Gòn, ngôi nhà to lớn bao bọc bằng lưới và cổng cao kín mít. Vì thế, dù tôi có búp bê đẹp, có đồ hàng, có xe điều khiển nhưng tôi cũng chẳng có ai chơi cùng.

Cha mở một salon tóc ở thị trấn, cách chỗ tôi ở hai mươi phút đi xe. Ở trấn thì nhộn nhịp và hiện đại hơn nhiều. Và chỗ đó người ta cũng đủ khôn ngoan và dễ dàng đồn đại rằng: "Ông H. chủ tiệm tóc đó là bê đê, xem bê đê ngày nào cũng tới chỗ đó chơi cả!".

Tiếng xấu đồn xa, đồn tới tận chỗ nhà tôi ở. Mỗi lần ai hỏi tôi là con của ai, tôi trả lời, xong họ lại che miệng cười tủm tỉm.

Mẹ lại lên cơn Hoạn Thư quằn quại. Gia đình tôi trở thành nơi đầy bạo lực khi có những cơn chè chén của cha kéo theo tiếng tru tréo của mẹ. Tôi hay trốn trong kẹt cửa nhìn họ, mắt rưng rưng.

Gia đình tôi trở thành trò hề lớn cho thiên hạ bàn tán.

Lúc nhỏ mẹ hay châm vào đầu tôi những tư tưởng móp méo về cha, như một thứ rất kinh tởm. Còn cha, ông chỉ thở dài và bảo:

"Chừng nào lớn con sẽ hiểu!"

Tất cả những gì tôi nghe và thấy được dần làm trái tim tôi trở nên trơ lì và nóng nảy. 

Thật vậy! Dường như luôn có một mồi lửa ở nơi đáy tim, sẵn sàng cháy đến điên cuồng, muốn thiêu rụi tất cả những uất nghẹn mà mình cố chôn giấu.

Tôi ghét mẹ mỗi lần phẫn uất vì cha lại giày vò con cái. Suốt mười bảy năm trời vẫn thế. Mệt mỏi và chán chường không?

Tôi không ghét bỏ cha, đối với người đó vẫn là sự tôn trọng như bao người cha bình thường.

Ông dạy tôi cách đối nhân, xử thế, nuôi tôi lớn ngần ấy năm. Lí do gì mà ghét bỏ người đã dưỡng dục, yêu thương mình? Vì dư luận xã hội mà tôi không còn có quyền yêu cha mình sao?

Nực cười!

Tôi buồn cười cho cả mẹ. Rắp tâm, ích kỉ, nhỏ nhen của bà đã làm cuộc hôn nhân này tồi tệ hết sức! Sự bao dung, dịu hiền của một người vợ, người mẹ của bà trong mắt tôi thật hư ảo, cơn ghen tuông, đa nghi đã khiến bà không khác gì một ác quỷ.

Đứa em gái của tôi bị mẹ tẩy não từ nhỏ. Nó không ưa cha. Theo nó nghĩ, ông chỉ đang thực hiện trách nhiệm là đưa tiền ăn uống nuôi gia đình, ngoài ra, ông vẫn hay ở ngoài suốt đêm. Nó bất trị hơn tôi nghĩ, với ông, nó đối xử quát tháo, hỗn xược, nhiều khi làm ông giận đến đánh nó. Mỗi lần mở miệng rầy em thì nó nạt lại cả tôi. Thôi mệt quá không nói nữa!

Ngôi nhà tôi giống một sân khấu hỉ, nộ, ái ố có đủ. Tôi chỉ muốn một gia đình êm ấm, cha mẹ hòa thuận, muốn một bữa cơm có đủ mặt gia đình, muốn sống hạnh muốn trong tình yêu của cha mẹ. Nhưng sao ước mơ đó xa vời quá!

Nhiều khi tôi muốn thoát khỏi ngôi nhà này ghê!

Rồi cái ngày đó cũng tới, như tôi đã ước ao…

Vào buổi chiều hôm đó, do hôm trước dầm mưa đi học mà tôi chìm sâu trong cơn mê man sốt. Trong giấc ngủ u mê tràn đầy tiếng cãi vã, sau đó là tiếng xe nổ máy chát chúa. Cảm giác lồng ngực đang rất đau, cảm giác chơi vơi khi gắng gượng tỉnh dậy.

Tiếng la hét êm dần, êm dần khi tiếng xe máy rời xa. Cơn mụ mị êm theo, tôi lại chìm trong cơn sốt rệu rã. Nhưng ý thức lơ mơ đủ đoán ra là nhà tôi vừa có một trận cãi nhau. Chuyện quá thường xuyên, tôi chẳng quan tâm, cứ đóng chặt cửa phòng, không ai biết tôi đang bệnh.

Chắc đã khuya, giấc ngủ lại bị kéo căng như dây đàn khi âm thanh mắng nhiếc bủa tràn. Tỉnh dậy giữa mông lung, đầu đau như búa bổ. Tiếng mắng nhiếc bổ thẳng vào mình xối xả. Tôi đưa tay lau trán, khi vuốt qua má đã thấy ướt đẫm. Hóa ra mình khóc được cả khi đang mơ.

Vừa đau, mệt, khó chịu, phẫn uất.

Mẹ vào phòng tôi, chửi rủa đứa con một trận cho hả tức khi cha đã bỏ đi. Bà như sư tử cái nhào đến lấy roi quất tới tấp vào tôi, chỉ vì tưởng tôi biếng nhác, bỏ ăn, cứ trốn trong phòng mà ngủ.

“Mẹ điên rồi! Con có làm gì đâu!”

“Mày có! Lỗi của mày là giống thằng cha mày!”

“Mẹ nói gì kì vậy! Ra khỏi phòng con nhanh!”

Mẹ không còn lý trí, cứ vừa quất roi vào người tôi vừa gắt:

“Nhà này của tao! Của tao! Mày là gì mà đuổi?”

Đau đầu quá! Nóng nực quá! Điên mất!

Tôi vừa gào vừa khóc như mưa. Không phải khóc vì đau, mà là vì uất ức.

"Rồi! Của mẹ! Vừa lòng chưa? Cái gì cũng là của mẹ hết mà!"

Thế nhưng đòn roi vẫn cứ như không có tự chủ, liên tục vả vào người cho đến khi nhánh dâu tằm đó tét nát cả đầu. Da thịt nóng rẫy, tứa máu. Tôi điên tiết giật phắt cây roi của mẹ, bẻ gãy, miệng chửi um sùm gì đó mà chính mình cũng không nhớ rõ.

Xô bà mẹ khỏi phòng, tiếng cửa đập mạnh bạo đóng lại, tôi ngả dài trên giường.

Khóc. Khóc nức nở. Khóc đến mức ngỡ mình tan ra thành bọt biển, biến mất khỏi chiếc giường này.

Tàn dư trong cuộc chiến này chỉ có những nỗi đau bị xới lên ê buốt trên làn da.

Tôi muốn thoát khỏi đây!

Ai cũng có tính loạn trong người, quan trọng là nó bộc phát khi nào và vì cái gì. Một khi nó đã xuất hiện rồi thì liệu còn đủ lý trí để kiềm chế được không?

Tôi chẳng cần thiết gì ngoài muốn bỏ đi khỏi cái nhà này!

Sửa soạn một ba lô, gần sáng tôi sẽ trốn khỏi đây. Nhất quyết là vậy! Chưa bao giờ trong lòng tôi dâng lên sự ham muốn cồn cào, mãnh liệt đến như vậy: Tôi sẽ thoát ly!

Cuộc đời tôi chỉ yên bình và thoát ra cái bể nhơ nhuốc này khi rời khỏi gia đình. Tôi muốn là một cánh chim, bay cao thật cao, xa thật xa. Bay đến đâu đó người ta không biết tôi là ai, tôi tên gì và... cha tôi là ai.

Gần thi học kì hai, bài vở cao như núi. Tôi ăn qua loa, lén uống hạ sốt và rút trong phòng làm bài tập như thường lệ. Tôi chờ họ ngủ để thoát khỏi đây.

Giữa hàng chữ chằng chịt trong vở, não cứ trống rỗng. Tôi không nghĩ được gì cả. Điểm số càng lúc càng trượt dần về hàng sáu, bảy. Chủ nhiệm đã nhiều lần hỏi tôi hà cớ gì học càng lúc càng tệ. Tôi chẳng thanh minh, chỉ bảo học không vô. Bản thân cũng tự trách mình phân tâm quá. Nhưng mà với nỗi u sầu về ngôi nhà luôn lục đục này khiến tâm trí không khi nào yên ổn cả.

Tôi nhìn lá thư mời phụ huynh nhàu nhĩ kẹp trong sách toán, cong môi cười tự trào.

Hơn một giờ sáng, tôi tỉnh như sáo, lắng tai nghe thấy tiếng Honda về. Ủa hôm nay cha về à?

Bão táp lại đến ư? Ha ha, sao trốn được đây? Thôi xong, coi như kế hoạch hôm nay phá sản!

Tôi thiểu não, định tắt đèn để đi ngủ. Thế nhưng tai vẫn dỏng lên hóng hớt tình hình và thân hình cứ như dán keo ở trên ghế.

Căn phòng sát bên vang tiếng rầm rầm của tủ quần áo, tiếng mẹ làu bàu nho nhỏ rồi lớn dần. Hình như... cha muốn bỏ nhà đi!

Hừm, một ngày có hai người cùng muốn thoát khỏi địa ngục này. Thật trùng hợp! Tôi cầm chặt bút, mím môi, nước mắt loang ướt trang giấy trắng, chữ nhoè rồi! Gạt tay thật nhanh lau đi nước mắt, tay tôi run lẩy bẩy.

Cửa phòng thô bạo bị mở toang, cha kéo vali ngang phòng, ông tìm tôi. Tôi cúi gằm mặt xuống đống bài vở, cố che đôi mắt đỏ ầng ậc, ngón tay bấm chặt vào nhau, siết chặt. Không được khóc!

Gương mặt cha đỏ gay. Ông hỏi thẳng bằng cái giọng khào như sắp vỡ trận:

“Hạ à, con có muốn đi cùng cha không?”

Muốn! Dại gì mà không? Nhưng đi theo cha thì cuộc đời tôi sẽ ra sao? Tôi sợ cái bức tường thực dụng trong tâm can sụp đổ. Tôi nghĩ đến những cái như việc ăn học đang dang dở, nghĩ đến cảnh ấm no hiện tại, nghĩ đến nhiều thứ nữa. Ở lại hay là đi?

Tôi sờ da mặt cho đến khi ráo hoảnh, giọng cũng nhẹ tênh:

“Cha có chắc là nuôi con tốt nghiệp đại học nổi không?”

“Bằng mọi giá. Con đi chứ?”

Không chần chừ, tôi bình thản thảy cây bút xuống, lôi ba lô trong tủ đồ ra. Cắn chặt môi:

“Chờ chút, con thay đồ.”

Mẹ dựa vào cửa nhìn tôi, lầm bầm:

“Mày đi theo nó sớm muộn mày cũng như nó thôi. Con ngu!”

Lòng xót tấy, mắt cay như xát phải ớt, tôi nghe tim mình cuồng loạn. Mặc kệ!

Nhìn thẳng và đi nào!

Em gái đang ngủ, nó nghe động, choàng tỉnh rồi chui ra khỏi mùng, ôm lấy chân tôi. Nó khóc và lết theo mỗi bước chân tôi, kéo theo lòng tôi nặng trịch.

Mệt mỏi quá rồi! Hãy để tôi yên!

Mặt em tèm nhem nước mắt. Nó níu vali của cha, hét om sòm:

“Tui không cho ông dắt chị hai tui đi! Không cho! Không cho! Chị hai đừng bỏ em!”

Chán chường đã ăn mòn tâm hồn tôi quá rồi. Thà là chết trong nhẹ nhõm, lúc tôi đang đói khổ còn hơn là đày đoạ mình trong ngôi nhà giả tạo rỗng tuếch tình thương này. Một gia đình mà tôi không muốn chấp nhận, phải hành hạ bản thân trong đơn độc, thống khổ, sỉ nhục như bây giờ, đã đến lúc tới lượt tôi lựa chọn: Đi thôi!

Tôi hôn lên trán nó và thều thào:

“Chị hai xin lỗi!”

Nửa đêm, đèn nhà sáng trưng, tiếng chó sủa dữ dội vang trong đêm tối. Tiếng xe lại nổ máy, tôi rúc người trong chiếc áo khoác nỉ. Trong não như bị cất ở một hầm băng, lạnh cóng đến mức chẳng nghĩ được gì nữa.

Đêm lạnh buốt. Bóng tối nuốt chửng hai con người đang lao cùng xe trong gió, bỏ lại phía sau em gái tôi khóc nấc, đuổi theo thật xa. Tôi ngoái đầu, thấy con bé bỏ chân trần chạy trên con đường nhựa nhám.

Chân đau không em? Vết thương rồi sẽ lành thôi. Chị cũng cần cho vết thương lòng mình lành lại, bỏ đi là ích kỉ, nhưng với chị là giải thoát.

Chị xin lỗi, em gái của chị.

Tạm biệt ngôi nhà to có vườn trái cây mát lành – nơi mà ít nhiều gì thì tôi vẫn gắn bó với nó trong từng ấy năm. Tạm biệt người mẹ mà tôi kính trọng. Tạm biệt em gái dại khờ. Và…

Vĩnh biệt những nỗi u uẩn kiềm hãm tôi.

Đi thôi! Thế là xong!

Gió đêm tạt vào người, buốt tận phổi. Tôi trốn sau lưng cha. Mặc kệ ông là gay, là trai bao hay đĩ điếm gì. Tôi chả cần biết! Tôi biết ông đang là thiên sứ lôi tôi khỏi những bế tắc này trước khi tôi muốn tự tử.

Bắt đầu tự lực mà sống! Hạ à, mày chẳng còn sống trong chăn êm nệm ấm nữa đâu!

Tiếng radio trưa kêu sột soạt lanh lảnh bản cải lương của bà chủ nhà vang khắp xóm trọ. Tôi lim dim mắt, trán đắp khăn nóng. Bớt sốt rồi nhỉ?

Âm thanh mái tôn oằn lên trong nắng trưa thiêu đốt. Trên căn gác hầm hầm nóng, chiếc quạt máy nhỏ không đủ xua đi cái nóng đầu hè. Tôi lồm cồm bò dậy đi xuống gác. Quá trưa, xóm trọ vắng tanh, trong căn phòng nhỏ xíu có mình tôi. Chắc cha đã đi làm rồi.

Vậy là tôi đã bỏ học cả tuần, cha đưa tôi về thành phố. Ngày mới bỏ đi, chưa tìm được chỗ ở nên cha đành thuê nhà nghỉ ở tạm một hôm, ngủ một giấc dài sau chuyến đi mệt, đến trưa cha mới đi tìm nhà. May mắn mà có nhà trọ này, tuy nhỏ và khá xa trung tâm thành phố nhưng có cái che nắng che mưa được rồi. Ổn định chỗ ở cho tôi xong, thì cha xách hộp đồ nghề cũ kĩ đi hớt tóc dạo, sẵn tiện tìm xem coi có tiệm làm tóc nào nhận không.

Ông nội tôi vốn là thợ hớt tóc với bảng hiệu gia truyền tên "Trần Thiện Nghệ" - cái nghề lương thiện của họ Trần. Cha tôi lúc bé học được món nghề lương thiện này của ông phòng thân. Cha hay kể chuyện bao cấp cực khổ thế nào, kể nhà cha nghèo đến nỗi bằng tuổi tôi cha phải đi buôn gạo lậu.

Những kí ức đó khiến ông căm ghét cái nghèo và yêu tiền, bằng mọi giá kiếm tiền. Vậy mà đến khi cơ ngơi đã có chút dư giả, không chịu được cái cảnh éo le của gia đình, cha mang theo tôi đi nơi khác làm lại từ đầu với bàn tay trắng, bỏ hết tiền của cho mẹ và em.

Nhiều khi ngẫm nghĩ mà tôi cũng ngờ vực. Một con người với tuổi trẻ từng bất chấp tất cả để có được sự giàu sang như cha thế mà lại dắt con mình bỏ nhà đi. Ông chấp nhận sống trong cực khổ vì không chịu đựng nổi cuộc sống ngột ngạt cũ. Tin nổi không?

Ờm, tôi ráng tin, vì giờ tôi ở đây với ổng mà!

Tôi ghét những người sống trong xóm trọ này. Nhất là mấy gã thanh niên xăm hình vằn vện, cởi trần trùng trục khoe hình xăm, tóc dài cột đuôi gà phì phò thuốc lá. Những lối vào phòng nuôi đầy gà chọi. Tôi ghét nhất trong đám đó cái gã tóc qua gáy nhuộm highlight hay ôm con gà chuối đi ngang qua phòng tôi.

Thấy tôi đang phơi đồ trước phòng, gã tiến lại choàng vai, bá cổ, vừa nói bông đùa vừa nhả vào mặt tôi mùi thuốc lá kinh tởm.

“Wow, em gái, mới đến hả? Bồ nhí của ông già kia hả?”

“Wow cái mã cha mày!” Tôi trừng trừng mắt nhìn gã.

Gã lại sờ má tôi, cười đê tiện.

Tôi đẩy cái tay gớm ghiếc đó ra và cắp cái thau giặt đồ vào phòng. Má nó!

Đột nhiên hắn vươn tay ôm tôi vào lòng. Hoảng quá, tôi thảy cái thau xuống, xoay người và gồng tay vật một cú trời giáng khiến gã bò lăn ra đất, rên rĩ.

Đám người phía sau cùng gã trố mắt nhìn tôi.

“Mày còn lần nữa là tao báo công an còng đầu mày đó!”

Tôi hừ lạnh, đưa tay quệt quệt bầu má bị bàn tay kia sờ mó. Tay quơ lẹ cái thau rồi bỏ vào phòng, đóng chốt cửa lại. Bên trong, khi đã an toàn thì mới ôm ngực thở hắt.

May thay lúc bé tôi đã mê tít cái môn Judo khi mà gần xóm có ông võ sư từ trấn về mở lớp dạy. Hồi nhỏ tốn bao nước miếng để xin đi học võ, vậy giờ cũng có ngày xài được.

Mẹ mà thấy được cảnh này còn dám đay nghiến mỗi lần tôi xin cha tiền đóng học phí không ta?

Kệ đi, tôi ghim thằng đó rồi. Chờ tối tôi sẽ méc với cha.

Tôi nấu mâm cơm đạm bạc nhất quyết chờ cha về ăn cùng. Đổ dĩa rau muống luộc sơ vào chảo xào qua lại. Dầu ăn bắn vào tay bỏng rát, tôi nén đau, câm lặng.

Tới tối mịt mới thấy cha về, tôi kéo cha vào ăn luôn.

Bữa tối lặng lẽ chỉ có tiếng chén đũa lanh lảnh. Tiếng con gà điên nào đó gáy bất tử khi ngứa họng. Và tiếng bóng đá phòng bên cứ ồm ồm, chốc lại có tiếng reo hò.

Hỗn tạp, ồn ào và hôi tanh. Mùi nước mắm rẻ tiền đầy chất hóa học làm tôi phát ớn. Nhưng thôi cứ ăn. Tôi có tiền để mua gì ngon đâu.

Thấy mặt cha ủ rũ, tôi hạ đũa, hỏi nhỏ:

“Cha tìm được chỗ mần chưa?”

“Chưa con, chắc mai tìm được hà! Không sao đâu!”

Tôi đá mắt nhìn tới cái bếp lò xo chẳng có mấy đồ dùng được, ngại xin thêm tiền đi chợ, chỉ dám nói:

“Còn cơm dư mai con nấu thêm mì, cha trộn cơm vào ăn sáng nha?”

Ông bật cười, gắp cho tôi phần trứng chiên có hơi cháy cạnh, khen:

“Được nha, lâu rồi không ăn cũng thèm!”

Trông dáng vẻ mỏi mòn đó, nỗi ấm ức ban chiều của tôi nén lại.

Thôi, kệ tía nó, không kể nữa!

Tôi nghĩ rằng mình nên kiếm gì phụ cho cha, ở nhà cũng quá rảnh rỗi rồi.

Nửa tháng qua rồi. Hè tới đổ lên những con đường phố thị cái nắng muốn bỏng da. Tôi khoác lớp áo khoác dày cộm, khẩu trang và mũ tai bèo kín mặt, mồ hôi ướt đầm đìa, co người đạp từng vòng trên chiếc xe cũ hàng thanh lí được cha mua ở tiệm cầm đồ cho tôi. Tôi không thể ở nhà ăn bám suốt ngày được, cha thì kiếm được nhiêu tiền lo xuể cho hai cha con? Thế nên tôi quyết định đi bán vé số phụ thêm.

Dù sao cũng đã dở dang năm lớp mười, còn vài ngày nữa là thi mà tôi lại bỏ học thì coi như xong rồi. Chắc qua hè tôi sẽ nhờ cha xin vào một trung tâm giáo dục thường xuyên học.

Trước mùa nhập học, tôi tranh thủ kiếm thêm tiền mua sách vở. Vì thế, tôi nhận thêm vé số và bán dạo vào những nơi xa chỗ ở hơn. Tối về thì xin phụ làm mấy cái đồ hàng mã. Công nhận cái việc dán miếng bạc lên giấy khó vô cùng. Tôi làm hỏng chẳng biết bao nhiêu tờ rồi. Chẳng biết có được trả công không nữa!

Cuộc sống tôi bắt đầu bận rộn bươn chải. Nhiều khi tiết kiệm tiền cơm, trưa tôi và cha đèo nhau sang quận kế bên ăn cơm chay từ thiện. Có hôm, tối khi tôi rút trong góc nhà nhận gia công kẹp tóc, cha nhìn tôi rồi run giọng:

“Theo cha con khổ quá! Con có hối hận không?”

Tôi nghiến mạnh quai hàm vì cơn xúc động trào lên, khóe mắt cay cay, cố cười:

“Không cực! Con chịu được. Ở đây rất thoải mái!”

“Cha sẽ ráng xin cho con đi học lại. Hôm nào cha về quê đem giấy tờ cho con. Mình vẫn còn hộ khẩu thành phố mà! Tiện thể cha đưa đơn ly hôn.”

Ly hôn? Nghe tới đây tôi ngẩn người.

Ha ha, kết thúc của một cuộc hôn nhân ngột ngạt chỉ có thế. Trên đời này chẳng có gì là vĩnh cửu. Tình yêu cũng vậy.

À, đúng hơn là cha chỉ cưới mẹ vì trách nhiệm, vì ông sợ quả báo. Mẹ luôn bảo thế.

Tôi không hiểu chuyện người lớn, nhưng cũng tò mò: Ông thương mẹ được bao nhiêu?

Còn tôi, tôi không thương, cũng không ghét mẹ. Tôi không trách bà xem tôi là thứ ràng chân cha ở nhà. Phải, mẹ hay dùng tôi làm cái cớ để cha êm xuôi mọi chuyện. Và tôi cũng là thứ cho bà ta xả giận mỗi khi ức chế.

Và khi cha mang theo tôi đi thì bà chẳng còn cách nào níu kéo ông. Tội nghiệp em tôi! Nó đã có những rắp tâm căm hờn cha từ nhỏ. Mẹ vừa yêu, vừa hận cha. Cớ sao mẹ nỡ nhồi nhét những tư tưởng đó vào đầu một đứa bé?

Tôi im lìm không đáp và chúi đầu làm kẹp tiếp. Tiếng cải lương trên sóng phát thanh nhà bên cứ lảnh lót xuyên trong đêm khuya não nề.

“Hạ ơi, hết đống kẹp này con nghỉ đi, cha kiếm được tiền rồi. Cứ tần mần thế này hư mắt đó!”

Tôi cụp đầu, nhìn mấy hạt nhựa lung tung trong rổ, nói bằng giọng đều đều:

“Con là cho vui mà! Kệ con đi!”

Cha chỉ thở dài, rồi than buồn ngủ.

Tôi đổi qua đèn bàn, chừa góc tối cho ông dễ ngủ. Lát sau đã nghe tiếng ngáy khe khẽ của cha vang lên.

Ngồi với đống kẹp chẳng kiếm được bao nhiêu đồng, cổ tôi mỏi nhừ. Ngáp một cái. Tiếng muỗi cứ vo ve. Mùi nhang đuổi nồng nặc. Tôi muốn hắt xì nhưng nén lại, sợ cha giật mình.

Có con gà kê chướng tính, nó canh giữa khuya lại gáy lên ầm ĩ. Tôi rất muốn bẻ cổ, vặt lông nó. Gà gì lại gáy nửa đêm!