Chapter 4: Quyết định sai lầm.
Chuông kết thúc giờ một lần nữa vang lên Trầm Uyển Đình mới lờ mờ tỉnh dậy. Mọi người đã tản ra khỏi lớp gần hết, Tiểu Tuệ đang dở thu dọn tập sách. Trầm Uyển Đình muốn cùng đi xuống nhà ăn nhưng Tiểu Tuệ lại từ chối khi chỉ vào hộp cơm đã dở sẵn từ nhà. Đặt mình vào trường hợp như Tiểu Tuệ, dù là ai cũng không muốn hòa vào không gian nơi mà vốn không có chỗ dành cho mình.
Sau khi chỉ cho Trầm Uyển Đình hướng đi về nhà ăn, Tiểu Tuệ lẳng lặng hướng cầu thang đi lên. Nhìn bóng lưng ấy, bất giác y lại thấy bóng dáng của mình năm đó. Chọn một phần sandwich cùng nước ép, vừa đi lên sân thượng vừa nghĩ mình giúp Tiểu Tuệ một chút cũng không sao. Nhưng khi mở cửa ra, một cảnh tượng không tưởng hiện ra trước mắt.
“Các người làm gì vậy?”
Trước mắt Trầm Uyển Đình là ba, bốn nữ sinh bao vây một cô gái nhỏ nhắn đang quì sụp dưới nền đất không chút phản kháng. Người đứng trước mặt cô gái ấy không ai khác chính là Bạch Hiểu Khiết, đang cầm khuôn thức ăn đổ lên đầu cô gái kia, mà người kia lại là Tiểu Tuệ.
“Này, người mới kìa!”
Một ả đứng cạnh Bạch Hiểu Khiết vừa nhìn thấy y liền cười khẩy, nhấc chân ra khỏi bàn tay bị dẫm đến đỏ ửng của Tiểu Tuệ. Trường quí tộc trong mắt mọi người chính là đây? Nơi mọi người ước ao được vào lại tồn tại cái gọi là nhân cách thối tha đến mức chà đạp lên thể xác của một người vô tội khác. Chưa bao giờ y bị mất kiểm soát lí trí đến mức muốn giẫm nát đám người này như bây giờ.
“Đừng khó chịu, không lâu sẽ đến lượt mày thôi.”
Ả ta chầm chậm bước tới, đôi tay tao nhã như có như không lướt qua tóc y. Nụ cười ánh lên một vẻ nham hiểm cùng tự phụ. Y nhíu mày khó chịu, thậm chí còn có chút bài xích, hất mạnh ra khỏi tóc của mình. Trên gương mặt kia hoàn toàn là vẻ sững sờ như thể không tin vào mắt mình. Lướt qua Bạch Hiểu Khiết, y bước nhanh đến bên Tiểu Tuệ, rút từ trong túi ra chiếc khăn tay lau đi những vệt nhày trên gương mặt kia.
Đối với một đại tiểu thư mà nói từ khi sinh ra đến bây giờ, Bạch Hiểu Khiết luôn được yêu thương, chiều chuộng, mọi người luôn vây quanh và quan tâm đến cô. Lần đầu tiên trong đời bị phớt lờ, càng đáng giận hơn là xem con nhỏ giẻ rách kia cư nhiên còn quan trọng hơn cô sao? Lửa giận nhất thời bùng nổ, Bạch Hiểu Khiết chẳng quan tâm đến thứ gọi là hình tượng nữa, giậm chân bước đến túm lấy cánh tay Trầm Uyển Đình giật phắt dậy. Chưa định hình y đã tặng một cái tát thật mạnh vào mặt Bạch Hiểu Khiết.
“Hiểu Khiết!!!”
Bạch Hiểu Khiết lảo đảo ôm mặt ngã khụy xuống nền đất. Hai ả còn lại kêu lên một tiếng khiếp đảm, nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô ta. Trầm Uyển Đình cười khẩy, chẳng thèm quan tâm đến bọn họ. Nếu y không phải là nam nhẹ nhàng tặng ả ta một cái tát, với gương mặt đó mà nhận một quyền của y e rằng bay mất vài cái răng rồi. Dù sao tiểu thư quả đúng là tiểu thư, luôn được người người vây quanh. Chắc chắn đây là lần đầu tiên Bạch Hiểu Khiết bị người ta tát vào mặt như thế, đôi mắt long lanh ẩn lệ nhưng ánh nhìn kiêu kì, ngang ngạnh vẫn không bị lu mờ.
Nếu là một nam nhân, ắt hẳn bộ dạng hoa lê đái vũ của tiểu thư trước mặt sẽ đánh lên tiếng ngân của lòng trắc ẩn, thương xót chạy đến mà vỗ về an ủi nhưng y lại khác. Con người luôn bày ra dáng vẻ tốt nhất trước mặt người khác nhưng đâu ai biết được đằng sau mội người đều tồn tại một bộ mặt xấu xa khác biệt, cho nên đối với loại người này Trầm Uyển Đình chỉ có hai từ: Ghê tởm!
Y xoay người lại đỡ Tiểu Tuệ đứng dậy, cởi bỏ áo khoác của mình khoác lên người Tiểu Tuệ.
“Mày! Mày dám!!!”
“Sao tôi lại không dám?” Trầm Uyển Đình trả lời bằng giọng đương nhiên. Ở cái xã hội công bằng dân chủ này vẫn còn tồn tại một đám cô chiêu cậy quyền cậy thế, kết bè kết phái đi cô lập, ăn hiếp một người thân cô thế cô, đó là loại người mà y ghét nhất.
“Mày không biết ba mẹ tao là ai sao?”- Bạch Hiểu Khiết đôi mắt ngập nước trừng mắt nhìn Trầm Uyển Đình.
“Tôi cần phải biết sao?!?” Y là thế, một khi đã dám ra tay đương nhiên bất chấp hậu quả xảy ra là gì. Cùng lắm là chuyển trường thôi, cũng tốt dù sao y cũng không muốn ở lại ngôi trường này một giây một phút nào hết.
“Tiểu Hi, Mẫn Mẫn!” Bạch Hiểu Khiết tức giận hét lên một tiếng, hai ả đứng phía sau bước lên với vẻ mặt hiên ngang, hống hách. Y cười khẩy, bước chân ra sau chuẩn bị thủ thế đối phó .
“Định so sức mạnh với tôi sao? Các người quả nhiên không biết tự lượng sức mình.”
Bất ngờ một cánh tay xuất hiện chắn phía trước Trầm Uyển Đình, ngăn cách hai người bọn họ với Trầm Uyển Đình .
“Đủ rồi!”.
“Muộn Du Bình?!? Sao hắn lại ở đây?”
Tay phải Muộn Du Bình dang ra chắn trước hai người kia, lưng đối với họ, gương mặt vẫn “ngàn năm một thuở” ngước lên nhìn y. Nếu ở vị trí và góc nhìn của Bạch Hiểu Khiết nhất định là cảm thấy khung cảnh nơi đây như phim truyền hình dài tập. Nam chính anh tuấn ra tay nghĩ hiệp cứu người. Mái tóc tung bay trong gió, siêu sái dang đôi tay vững chãi bảo vệ kẻ yếu, khí thế bất phàm làm cho người ta phải kiêng dè. Mà không cần mô tả, dường như bốn con người kia đã rơi vào trạng thái gây mê tạm thời rồi.
Vẫn là Bạch Hiểu Khiết chú ý đến thân phận cùng hình tượng của mình nên từ trong suy nghĩ miên man kéo hồn về thực tại. Nhẹ nhàng bước lên cất giọng nói thanh thoát khéo léo nhắc nhở những người bên mình: “Tiểu Ca, thì ra anh ở đây sao? Ban nãy định sẽ tìm anh cùng dùng bữa trưa...”
Lời nói thốt ra chưa hết đã bị ánh nhìn lãnh đạm của Tiểu Ca cắt đứt. Bạch Hiểu Khiết như con thú nhỏ khiếp sợ trước vị chúa tể này, đôi bờ vai run rẩy, bao nhiêu lời nói vừa định phân trần đều nghẹn lại bên môi.
Trầm Uyển Đình thực nghĩ có nên chạy ra phía sau cửa cười một trận thỏa mãn rồi vào hay không. Sắc mặt của Bạch Hiểu Khiết muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu, khóe mi ẩn ẩn giọt lệ, đôi môi anh đào mím chặt nơi khóe miệng, mi tâm khó xử hơi nhíu thật điềm đạm đáng yêu. Y đối với Muộn Du Bình rất là khâm phục đạo hạnh định tâm của hắn. Nếu như bao nam nhân khác nhất định sẽ lao đến an ủi, dỗ dành, đương nghiên ngoại trừ y ra.
Sau vài giây rơi vào trầm mặc, cuối cùng Bạch Hiểu Khiết chịu không được bầu không khí áp bức cùng tình huống xấu hổ này nữa nên quay người bỏ đi. Hai nhân vật làm nền kia cũng xoay người đuổi theo. Y nhất thời được thở phào nhẹ nhõm, tranh chấp với mấy kẻ kia đổ hết bữa trưa, chỉ còn mỗi ly nước ép này.
“Cảm... cảm ơn!”- Tiểu Tuệ vừa từ trong cơn hoảng sợ trấn tĩnh lại, nhỏ giọng cất lời.
Muộn Du Bình vẫn biểu cảm hờ hững ban đầu, không tỏ vẻ gì, ngay cả liếc mắt nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái. Như thể lời nói vừa rồi hoàn toàn không lọt vào tai hắn. Tiểu Tuệ có vẻ đã đoán trước được thái độ hay vì người này vừa cứu cô nên cũng không bất mãn gì. Thế nhưng Trầm Uyển Đình thì khác, giúp người bị mất bữa trưa đã đành, tên kia là nam nhân kiểu gì, thấy nữ nhân bị ăn hiếp không can thiệp cũng không lên tiếng bảo vệ. Rõ ràng hắn có thừa năng lực, hầu như toàn bộ mọi người đều kính sợ hắn kia mà, lên một tiếng có chết đâu cơ chứ. Càng nghĩ y càng tức giận, loại người tự phụ lại vô tình như hắn, thật không đáng mặt nam nhi mà.
“Cô có bị ngốc không hả? Hắn không làm gì mà cô phải mang ơn hắn. Nếu không phải tôi can thiệp làm ồn tỉnh giấc ngủ của hắn, cô có mơ hắn cũng không lên tiếng giúp cô đâu!”
Tiểu Tuệ ngây người ra, có vẻ bất ngờ trước thái độ tức giận bất bình của Trầm Uyển Đình. Sau đó cúi đầu lẩm bẩm: "Nhưng nếu không nhờ Tiểu Ca, chẳng phải cậu gặp rắc rối sao?”
Đến phiên y ngây người ra, sau khi suy ngẫm lại quả thật lời nói Tiểu Tuệ cũng có lý. Nếu phải động tay động chân dù không bị thương nhưng ít nhất cũng phải bầm tím. Nghĩ đến viễn cảnh người mẹ ở nhà chạy tới chạy lui tìm túi chườm lạnh, còn ba ở bên cạnh càm ràm về ngày đầu tiên đi học. Không cần chờ Bạch tiểu thư ra tay, ngay ngày hôm sau y phải chuyển trường gấp mất.
Muộn Du Bình bên kia nhìn thấy y thất thần, cho rằng y đang nghĩ đến hậu quả, cân nhắc đắn đo nên cảm thấy hối hận vì đã can thiệp. Liếc mắt một cái liền xoay người đi ra bức tường khuất phía sau ngồi xuống... ngủ.
“Cô trước đi thay đồ rồi mua ít thức ăn lên đây dùng, Bạch Hiểu Khiết không dám quay lại đây đâu. Cô có muốn tôi đi cùng không?”
“Không... không cần đâu. Cậu có muốn ăn gì không? Tôi sẽ mua luôn!”
“Không cần.”