Chỉ cần, có anh đây...!
Đến một ngày mệt mỏi, em muốn tựa vào bất kì bờ vai nào có thể. Chỉ cần cho em một chút điểm tựa để em có thể yên tâm gục ngã mà thôi. Với em vậy là đủ để em cảm thấy mọi thứ rồi sẽ qua, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Đến một ngày em muốn khóc, em không cần người vỗ về, chỉ cần một người lặng yên bên cạnh nghe em khóc. Có thể em sẽ không trút bỏ mọi nỗi lòng, chỉ òa lên khóc đầy ấm ức như đứa trẻ con bị giật mất đồ chơi, thế nhưng điều em cần là một người ở bên cạnh. Nhìn em khóc thôi, để em biết rằng vẫn có người cạnh bên khi em yếu đuối nhất.
Đến một ngày em muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ, chỉ cần đồng ý với em là đủ. Em chỉ cần một cái gật đầu tán thành, một ánh mắt hưởng ứng, để em biết rằng dù có thế nào vẫn sẽ có người ủng hộ em, chấp nhận em. Em không cần người đó vì em mà thay phần cố gắng, em có thể tự làm tất cả mọi điều, chỉ là cần thêm chút động lực để cảm thấy mình được đồng tình mà thôi.
Em chỉ cần một câu "Có anh đây" là đủ. Chỉ một câu thôi cũng khiến em cảm thấy an lòng. Sóng gió, bão giông, chông gai, thử thách đều sẽ qua cả thôi, em chỉ cần một người còn ở lại.
"Có anh đây" - Một câu thôi để em biết rằng em chẳng một mình gánh lấy mọi thứ. Như một sự chia sẻ, một sự động viên, một sự an ủi. Bỗng dưng thấy thật nhẹ lòng. Bỗng dưng thấy mình mạnh mẽ.
Con gái như em, đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện. Chỉ là đôi khi, em cần một người có thể cho em chút động lực, chút niềm tin, chút chân thành để em biết mình chẳng hề cô độc. Dẫu có mạnh mẽ đến đâu, em cũng chỉ là con gái thôi mà. Đến giới hạn của chính mình cũng chỉ còn cách gục ngã. Nếu đã ngã rồi, liệu còn đủ sức để mà đứng lên.
Con gái như em, đủ tự tin rằng chính mình mạnh mẽ lắm. Sau khi khóc vẫn sẽ tự lau nước mắt. Tựa vào ai đó rồi sẽ biết tự đứng lên. Và nhận được sự ủng hộ rồi bản thân sẽ tiếp tục cố gắng.
Tất cả những gì em cần, chỉ là một người sẽ chẳng rời đi. Sau bao nhiêu thăng trầm vẫn chỉ mộc mạc nói với em rằng,
"Có anh đây..."