bởi Xám

696
45
5714 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 1: Con mồi


Một đêm nọ, có vị khách đã mua nhầm quyển truyện bị “ma” ám.

▬▬▬۩۩▬▬▬

Đêm khuya. Thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Những ngọn đèn đường tỏa ra thứ ánh vàng phủ lên cảnh quang tĩnh lặng của đêm đen. Một vài cánh thiêu thân bay loạng choạng quanh bóng đèn, va mạnh vào mặt kính nóng rồi rơi thẳng xuống nền nhựa ướt át. Trong con hẻm nhỏ, tiếng máy lạnh rì rì vang lên từ những căn nhà đóng kín cửa, im lìm như đã rơi vào cõi mơ. Ấy vậy mà ở phía cuối hẻm, thấp thoáng sau hàng cây và rào kín, một ngôi nhà nhỏ vẫn còn đang sáng đèn. Ánh sáng từ ô cửa sổ tầng áp mái hắt ra, phủ lên tán lá ướt mưa rồi dần thu lại qua lớp kính mờ, soi xuống khoảng phòng nhỏ bên trong.

Tại chiếc bàn học cạnh tủ sách, cô gái nhỏ ngồi xếp bằng trên chiếc ghế xoay. Đó là một thiếu nữ chừng mười sáu tuổi, gương mặt thanh tú với đôi mắt xám phẳng lặng chôn chặt sau lớp kính dày. Bộ dạng mọt sách cùng với phần mái ngố dài gần chạm mi mắt khiến cô trông hơi luộm thuộm. Cô gái mải mê di chuyển con trỏ chuột trên màn hình máy vi tính.

Chợt, bàn tay cô dừng tay trước giao diện của một trang web bán hàng trực tuyến. Một bảng quảng cáo hiện lên lấp lánh ở đầu trang chủ của website thu hút ánh nhìn của cô nàng.

“Hàng hot! Hàng hot! Ra mắt quyển truyện tranh đặc sắc "Thế giới song song"…”

Cô gái tò mò bấm vào. Hiện lên trước mặt cô là một trang giới thiệu truyện với những bức minh họa trau chuốt. Từng đường nét tỉ mỉ và tinh tế một người họa sĩ tài ba đã lôi cuốn cô kéo nhanh xuống dòng giới thiệu sách để nghiên cứu.

“Trên hành tinh Ethelion xa xôi, hoàng tử Saito Ken và công chúa tiền triều của Baridi gặp nhau trong định mệnh. Và từ đó, bi kịch tình yêu bắt đầu...”

Cô nhoẻn môi hào hứng rồi lại di chuyển chuột lăn lên đầu trang, xem lại hình ảnh nhân vật một lần nữa. Không chần chừ, cô nàng ấn đặt mua sách ngay. Hiếm khi nào vừa tìm được một cuốn truyện vừa có hình minh họa tuyệt đẹp lại vừa có cốt truyện hợp gu mình đến vậy.

Dòng tin hệ thống xác nhận đơn hàng ngay tức thì. Cô gái hơi kinh ngạc. Khuya như vậy người bán vẫn làm việc miệt mài, ngẫm cũng tội ghê ấy nhỉ!

Từ thời khắc ấn chọn mua hàng, cô gái nhỏ không biết rằng cô đã tự ký vào một khế ước mà bản thân đã bị chọn là con mồi.

 ...

Một ngày sau, cuối cùng cô gái cũng đã nhận được quyển sách. Lướt ngón tay trên dung nhan tuyệt mỹ của bức họa hoàng tử trên bìa truyện, cô gái khẽ lẩm nhẩm theo dòng thuyết minh nhân vật:

"Saito Ken, hoàng tử hiện tại của Vương quốc Baridi..." Ngón tay cô chạm vào đôi mắt tím đẹp đến nao lòng trên bìa sách mang theo một chút quyến luyến. Hít một hơi sâu, chỉnh lại cặp kính dày cộm, cô gái phấn chấn mở trang sách đầu tiên, bước vào thế giới đầy tuyết phủ của xứ Baridi cùng người vương tử đẹp đẽ kia.

Khi đọc tới trang cuối đã là hơn một giờ sáng, gương mặt của cô lúc bắt đầu hớn hở bao nhiêu thì bây giờ lại suy sụp bấy nhiêu. Đặt cuốn sách xuống bàn để lấy lại bình tĩnh, nhưng vẻ mặt của cô nàng vẫn chưa thoát nổi dòng cảm xúc mãnh liệt trong câu chuyện ấy. Trên máy tính, bản nhạc chạy ngẫu nhiên lại vừa chạm đến một khúc buồn đến nẫu ruột, khiến cô không thể nhịn được mà thở dài.

Trời ơi… buồn dễ sợ! Ken với Kami khổ quá chừng. Đang đọc hay cái hết! Hết ngang luôn! Tức ghê á! Vừa than thở, cô vừa rút lấy khăn giấy để xì mũi. Cơn gió từ quạt trần đảo ngang, khiến vài chiếc khăn rải ra bàn học, bay cả xuống sàn. Cô cúi nhặt đại vài tờ, rồi với tay tắt máy vi tính. Tiếng nhạc im bặt, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả âm thanh quạt đang quay đều. Nơi đây chỉ còn lại sự thinh lặng và một trái tim tan vỡ bởi một câu chuyện tình lâm li.

Cuốn truyện tranh “Thế giới song song” có nội dung cuốn hút đến nỗi cô không tài nào dứt ra được. Cảnh cuối cùng trong truyện là lúc vị hoàng tử nhảy xuống vực sâu khi bị quân địch dồn đến đường cùng. Một nụ cười thanh thản nở ra trên gương mặt tuấn tú đó, nhưng ánh mắt của chàng trai chỉ có bi thương.

Đọc đến đây, cô gái nhỏ chỉ hít một hơi thật sâu, kinh ngạc đến quên cả thở. Cô vẫn chưa thể tin được diễn biến lại đi theo hướng này. Mới tập đầu thôi mà đã đau tới vậy.

Cô gái giữ yên trang cuối. Một giọt nước mắt lại rơi xuống lần nữa, chạm vào hình ảnh hoàng tử Ken đang mỉm cười trong trang giấy. Bất ngờ, từ trang giấy ấy, những hạt bụi sáng nhỏ bắt đầu bay lên.

Dụi mắt, cô lẩm bẩm:

"Ủa… phát sáng hả? Hay do mình khóc đến mờ mắt rồi?” 

Giọng cô bỗng cao lên, mang chút bất mãn: 

“Thôi dẹp! Ngủ! Ngủ! Ngủ!"

Dứt lời, cô gập mạnh cuốn sách lại như thể đang muốn dằn mặt cái tên tác giả vẽ nên cốt truyện quá đau lòng.

Tắt hết đèn, thiếu nữ leo lên giường rồi chui vào chăn. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại cuốn truyện nằm yên trên bàn. Cô đâu biết, giọt nước mắt vừa rơi trên dung mạo chàng hoàng tử trong tranh cũng là lúc cô đánh thức một người.

Trong khoảng tối, đôi mắt tím biếc trên bìa truyện dường như được phủ thêm lớp lân tinh sáng nhạt rồi khẽ chớp nhẹ.

⁺₊.・。.・゜.・゜・。.☾⋆

Ở một nơi cách căn nhà của cô gái nhỏ khoảng chừng năm cây số, trong căn hộ nhỏ trên tầng cao của một khu chung cư vắng người, bóng tối bao trùm toàn bộ gian phòng. Máy vi tính trên bàn làm việc vẫn bật sáng, hắt lên khuôn mặt hốc hác của người đàn ông đang chăm chú làm việc. Những ngón tay gân guốc gõ nhanh trên chiếc bàn phím, vang lên lạch cạch. Bàn tay của gã di chuyển con lăn chuột về trang của một trang web rồi dừng lại.

Dòng chữ "Đơn hàng đã được giao thành công" hiện lên kèm dấu tích xanh đánh dấu cho một dấu mốc đã hoàn thành.

Max thả lưng dựng trên ghế, gỡ chiếc mũ trùm trên áo hoodie màu đen ra khỏi đầu. Mái tóc nửa đen nửa bạc của gã hơi rối nhẹ. Đôi mắt xanh lục mỏi mệt nhắm lại. Gã xoa nhẹ mi tâm rồi thở phào, sau đó lại cầm bút vẽ di đến màn hình. Website bán hàng tựa như một bức tranh, dần bị thao tác di chuyển từ đầu bút cảm ứng xóa đi. Cả một trang bán hàng ngập tràn sắc màu ngọt ngào cứ thế biến tan thành một sắc trắng lạnh lẽo.

"Bắt đầu rồi!" Môi của gã họa sĩ cong lên, để lộ hàm răng sắc nhọn màu vàng ngà trông như một dã thú. Một cơn ho không dứt ập tới khiến gã không giữ nổi cây bút trên tay mình. Thân bút trắng cứ thế lăn xuống sàn, vang lên tiếng lốc cốc khô khốc. Max cúi người nhặt bút lên, lại sơ suất cọ cánh tay bị thương vào cạnh bàn. Trên bàn tay trái, các gân mạch co rút mạnh như đang vẫy vùng làm gã rên nhẹ. Gã ta dùng tay còn lại vuốt ve sợi gân đang căng phồng, cố để bản thân lướt qua cơn nhói đau này.

Cái xác này... có lẽ chẳng còn dùng được hơn ba tháng nữa. Gã thở dài, rồi lại hít mạnh một luồng khí vào buồng phổi để xua đi cơn bức bối trong tâm trí.

Tên họa sĩ quái dị vừa nén ho, vừa kéo hộc bàn tìm một viên thuốc giảm đau rồi nuốt vội. Vị đắng lan trong miệng chẳng thấm vào đâu so với cơn đau cứ dai dẳng hành hạ gã. Áp lực từ trường của hành tinh mang tên Trái Đất này khiến kẻ ngoại lai như gã bất lực như thường. Ít nhất, thứ dược phẩm “hay ho” ở đây còn tạm cứu nổi cái thân xác đang rệu rã của gã.

Cơn đau vừa tạm lắng, ánh nhìn của gã vô thức chuyển sang quả trứng cam nằm lặng ở góc bàn. Bên trong quả trứng đó vốn chứa hai phần: một đốm sáng mờ là phần hồn thể có trí tuệ của một con người và lớp khí bọc quanh phần sáng đó gọi là máu linh hồn – cỗ năng lượng chính để linh hồn vận hành ma lực. Linh hồn trong quả trứng này lại là một kẻ có máu linh hồn màu tím – vốn là một trong những loại linh hồn mạnh nhất của hành tinh Ethelion.

Max đã chọn được linh hồn này tại một lăng mộ trên núi cao. Nó quý giá đến độ được gia đình của kẻ đã chết cất giữ trong cỗ quan tài bằng băng đen và phong ấn lại để dưỡng nuôi. Có lẽ họ vẫn hi vọng rằng một mai người chết ấy sẽ có thể thức dậy sau một giấc ngủ dài, miễn là thể xác và máu linh hồn vẫn còn nguyên vẹn.

Tiếc là gã Max vốn là một pháp sư tà phái ngang tàng, dăm ba cái phong ấn cũng chẳng làm khó được gã. Thế là linh hồn xấu số đó đã bị gã pháp sư này bắt đi. Gã ta mang linh hồn ấy dịch chuyển khỏi hành tinh Ethelion rồi mới bắt đầu khai thác. Giờ đây, trong quả trứng cam chỉ còn lại luồng khí tím vẫn nằm yên như đã ngủ say. Còn phần sắc khí trắng đục của linh hồn đã được gã bóc tách đi và ếm vào một hình nhân giấy. Qua những ma thuật cổ xưa, Max đã phục dựng lại dáng vẻ trước khi chết của linh hồn kia. Sau đó, gã mang cậu giấu vào một cuốn truyện tranh và mời chào một cô gái mua về. Cô gái nhỏ nào biết là từ thời khắc ấn chọn mua hàng, cô đã tự tuẫn táng mình vào chiếc quan tài huyền băng của chàng trai đã vong thân ấy.

Người đã chết là hoàng tử Saito Ken của Vương quốc Baridi – kẻ đã hi sinh trong một trận chiến bảo vệ bờ cõi của đất nước Baridi. Nhớ đến đây, ánh nhìn của Max hướng về bản vẽ đang sáng trên màn hình.

Đó là bức tranh vẽ một chàng trai khoác bộ trường bào trắng ngà, đôi mắt tím sâu hút tựa bầu trời đêm chất chứa hàng ngàn tinh tú. Mái tóc màu nâu hạt dẻ rũ xuống, che đi dấu vết những lỗ khuyên từng gắn tinh thể pháp thuật. Dung mạo trong tranh vẽ này gần như chính là dáng hình thực sự của Saito Ken. Cho dù Max có vẽ tài tình đến mấy, gương mặt ấy vẫn chỉ mang ánh nhìn vô hồn, chẳng thể nào rực rỡ như một con người bằng xương bằng thịt. 

Có lẽ giờ này hoàng tử đã thức tỉnh. Max ngẫm nghĩ, rồi lại nhàm chán nâng bút lên bảng vẽ, trau chuốt lại những sợi tóc của cậu ta. Mỗi đường nét hiện lên, Saito Ken trong tranh lại càng thêm hoàn mỹ. Cậu ta cần có một ngoại hình đủ để hớp hồn vị khách hàng kia ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đó là nhiệm vụ của cậu.

“Đến và khiến nàng ta rơi vào tình yêu của cậu, chỉ đơn giản vậy thôi." Max đã giao phó cho Saito Ken mệnh lệnh này.

Giờ đây, mọi thứ đã hoàn tất. Cuốn sách ấy đã nằm trong tay người cần được nhận – công chúa Miyuki – đứa trẻ được các pháp sư vĩ đại của gia tộc Saito mang đến Trái Đất từ khi mới chào đời. Họ dùng một phong ấn đỉnh cấp mang tên Vô Minh, bảo hộ nàng ta trong sự kiểm soát bằng phúc lành và tự giác ngộ. Điều này khiến mọi ý đồ xấu xa khi muốn tiếp cận công chúa nhỏ đều bị chặn lại, chỉ một sơ suất cũng có thể toi mạng. Muốn tháo đi thứ phong ấn phiền phức đó, gã đã tìm tòi bao năm ròng và bất lực khi phải thừa nhận rằng ngoài một pháp sư mang huyết thống Saito thực hiện, gần như không còn cách nào khác.

Max biết sẽ có một ngày gia tộc Saito quay lại nơi đây để đón cô bé đó về. Năm nay, cô ấy đã mười sáu tuổi – thời điểm ấy đang rất gần. Vì thế, gã cần ra tay trước: dùng chính một linh hồn xuất thân từ dòng dõi Saito đến tiếp cận cô ấy và chiếm đoạt trái tim của nàng trước họ.

Saito Ken đã bị gã trói buộc bằng khế ước bán đi linh hồn, đổi lấy lời hứa sẽ được đưa về lăng mộ và được phục sinh. Với một kẻ chết ở độ tuổi thanh xuân, chút hy vọng được sống lại là món trao đổi quá hời. Nhiệm vụ này, xét về lý, cũng chẳng khó: chỉ cần khiến thiếu nữ kia yêu mình để mở ra phần cảm xúc “Ái tình” và “Sắc dục” trong phong ấn Vô Minh. Max từng nghĩ, không đến ba tháng là xong.

Nhưng nói là nói vậy chứ gã chưa bao giờ thực sự tin vào năng lực của đám người trẻ tuổi. Đặc biệt là những kẻ vẫn còn mang lòng trung thành mù quáng vẫn nên có sự bảo đảm. Tất nhiên, Max không hề để cậu hoàng tử kia chịu khổ, trừ cái việc khóa đi giọng nói của cậu ta ra thì cũng chẳng làm gì quá đáng. Gã đã cho cậu ấy một số thứ để dễ dàng với nhiệm vụ này hơn.

Sực nhớ tới điều này, gã họa sĩ bèn mở sổ tay của mình ra, nhìn lại từng thứ một đã trao đi.

Trên tay gã là cuốn sổ bìa da nâu sậm, mép da sờn nhẹ vì bị ma lực ăn mòn, viền ngoài đính dọc những viên đá phép nhỏ phát sáng yếu ớt. Ổ khóa kim loại khắc ký tự cổ giữ chặt phần gáy. Bên trong, từng trang giấy dày vàng nhạt, góc giấy lấm tấm vệt than và phấn ma pháp. Mùi xô thơm thoảng lên mỗi khi lật trang, trộn cùng hương kim loại lạnh của ma thuật lâu năm.

Max lật chậm từng trang. Trên mỗi tờ là một bức vẽ tinh xảo mang theo ánh sáng lân tinh chạy theo từng đường nét. Mỗi hình họa tương ứng với một món đồ đã được niêm giữ trong cuốn sổ. Thứ nào còn ở lại thì vẫn tỏa ánh sáng mờ nhạt. Còn những món đã được mang đi, màu sắc trên hình vẽ phai thành xám tro, chỉ còn lại đường viền khô nhạt như dấu ấn bị hút cạn sinh khí.

Gã dừng ở trang gần cuối. Khoảng trống trắng mờ in hình một chiếc đồng hồ quả quýt, vệt sáng tím từng nằm giữa trang giờ đã tắt lịm. Món đồ này trông chẳng khác gì đồ chơi của trẻ con, nhưng nếu hoàng tử nhỏ biết cách dùng thì cũng không đến nỗi tệ.

Trang kế tiếp là bức tranh vẽ một chiếc tủ nhiều hộc ngăn. Một trong những hộc trung tâm đã tắt sáng. Trong đó từng chứa một mẻ Yêu trùng – loài sinh vật gây ảo giác, có thể chi phối suy nghĩ của người bị ký sinh. Đây là món quà quan trọng nhất Max dành cho Ken. Dẫu vậy, loài trùng cổ này lại có điểm yếu oái oăm: chúng sợ âm thanh của binh sĩ, đặc biệt là những kẻ mang sát khí mạnh. Mà hoàng tử kia lại là một quân nhân chính hiệu. Sau cùng, Max vẫn quyết định khóa giọng cậu ta lại, để bọn trùng có thể yên ổn nở ra trong não của công chúa Miyuki. Hầy, đúng là không thể trông cậy hoàn toàn vào con người được. Một chút tà thuật cho chắc ăn vẫn hơn. Max tự nhủ rồi nhẹ tay sang trang, sợ đám trùng còn lại tỉnh giấc.

Đến vật cuối cùng, đôi mắt xanh lục của gã đàn ông lại trở nên dịu dàng hơn hẳn. Trên trang giấy hiện lên một chiếc la bàn hình lục giác màu đen có những cổ ngữ của Baridi. Trên mặt chính của nó có khắc hình một bông hoa Tử Dương. Trên mỗi đỉnh của la bàn tượng trưng cho một loại cảm xúc của "thất tình" và mỗi cạnh là ký hiệu của những sáu loại ham muốn mà con người phải trải qua. Thứ này để đo mức độ mở của phong ấn Vô Minh trên người công chúa nhỏ.

Gã pháp sư nghiêng đầu, đôi môi cong lên một ý cười nhạt:

“Vô Minh... đến giờ vẫn còn hiệu quả như vậy sao? Thật đáng khen cho đám người đã tạo ra nó. Nhân loại càng tiến hóa, ấn thuật của họ lại càng biết cách giam giữ kẻ vượt lên trên họ, như ta chẳng hạn.”

Gã bật cười khẽ, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng lụi tắt. Ánh nhìn thoáng dừng lại trên mặt bàn gỗ, rồi trôi xa hơn cả căn phòng. Tự dưng, chính gã cũng thấy sự kiêu ngạo của mình nghe rỗng tuếch làm sao. Có ký ức trải dài vạn niên thì đã sao chứ? Có sống qua bao đời pháp sư thì đã sao chứ? Gã vẫn chưa từng sống một cuộc đời nào xứng đáng để được khắc tên mình lại.

Ít ra thì hoàng tử ấy đã từng được khắc tên. Một chiến binh ngã xuống, có người dựng đài tưởng niệm, có người khóc thương, có người còn mang theo nỗi nhớ. Cậu ta chết rồi, nhưng vẫn sống trong ký ức của người khác. Còn gã? Gã vẫn đang sống đây, nhưng có mấy ai sẽ biết đến?

Gã hít một hơi, đối diện với dung mạo tinh sạch trong tranh, tâm trí của gã chỉ nhớ đến dáng vẻ tang tóc thực sự của bóng ma Saito Ken. Một sinh linh từng hiển hách, từng được người người ca tụng, giờ là u hồn cam chịu trong tay gã. Một kẻ từng sống ngắn ngủi nhưng trọn vẹn. Và chính vì cậu ta từng chói sáng như vậy mới khiến gã không dám tin hoàn toàn. Gã ngờ vực. Bởi không ai an phận lâu như thế mà không có toan tính gì.

Chính vì vậy, Max đã âm thầm cài một chú thuật ký sinh vào lớp giấy trói buộc cậu hoàng tử, như một con mắt giám sát nhỏ bé nhưng tinh vi. Gã không dám tạo ra bất kỳ thiết bị giám sát nào khác bởi phong ấn Vô Minh quá nhạy. Chỉ cần dao động nhỏ, linh hồn bảo hộ trong công chúa sẽ phản kích ngay. Mà khi ấy… kể cả Ken cũng khó toàn mạng.

“Đứa trẻ đó ngoan như vậy, nếu nó toi thật thì tiếc quá.” Max lẩm bẩm tiếc rẻ. Cơn đau bất ngờ ập tới, vết thương trên cánh tay nhức nhối khiến đôi mắt gã thoáng tối sầm. Tên pháp sư khẽ rít một hơi, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo lên.

Làn da nơi đó co lại, để lộ một khoảng xương trắng hếu và vùng thịt khô quắt. Thương thế ấy không chỉ gây đau đớn nơi xác thịt, mà còn thấm đến tận hồn phách. Vết thương đã theo gã gần hai thập kỷ, như một vết khắc đánh dấu con mồi đầy kiêu ngạo của kẻ đã tạo nên. Hình ảnh ấy khiến Max bất giác nhớ lại những năm tháng chạy trốn - quãng thời gian gã từng phải trà trộn vào đội ngũ pháp sư của Saito để thoát khỏi sự truy nã gắt gao của các thợ săn tà phái. Khi ấy, đòn đánh cuối cùng của tên thợ săn mang màu tím chàm đã xé toạc phần hồn bên trong gã, để lại vết rách không gì chữa nổi.

Gần mười bảy năm trị thương vẫn không bình phục nổi. Gã cần trở về Ethelion để sáp nhập với những phần hồn còn bị xé ở đó. Có lẽ chỉ vậy mới ngăn được vết thương này tiếp tục lở loét. Ý nghĩ ấy thôi thúc gã phải hành động nhanh hơn. Muốn quay về, gã phải mang được cả công chúa Miyuki cùng về. Mà để làm được điều đó, gã cần một bàn tay thay mình thực hiện. Saito Ken, cậu đã tỉnh giấc chưa? 

Ánh mắt Max lại tìm kiếm trên về hướng bức tranh vẽ hoàng tử Ken. Trong từng đường nét họa đôi mắt tím trong veo, gã vẫn cảm nhận được sự ngoan ngoãn và niềm tin ngây thơ của linh hồn kia. Nhưng ánh sáng tím mờ ấy lại gợi về quá khứ về màu phép thuật đã để lại vết thương không bao giờ liền da. Giữa ký ức và hiện tại, giữa kẻ tử thù và kẻ được chọn, có một đường ranh mong manh khiến Max không dám chạm mắt quá lâu. Dù cố chối bỏ, trong đáy mắt của gã vẫn còn sót lại một tia tiếc nuối mơ hồ, vừa kiêng dè, vừa thương hại cho linh hồn trẻ trung ấy.

Tiếng gió va đập khiến khung kính rung lên khe khẽ, phát ra vài tiếng kẽo kẹt, đánh động gã đàn ông đang ngây người.

Max dõi trông ra phía ngoài ô cửa sổ lớn. Từ độ cao này, thành phố trải dài phía dưới, mờ ảo giữa những quầng sáng vàng cam lẫn chớp đỏ trên đỉnh các tòa nhà xa xa. Không khí sau mưa còn vương hơi lạnh, phả qua khe cửa mở hờ, mang theo mùi xăng dầu khô hăng quen thuộc của đô thị. Mặt trăng chưa tròn hẳn, nhưng đủ sáng để nhuộm cả bầu trời thành một tấm lụa bạc mỏng. Tít ngoài xa, tiếng xe vọng lại từ đại lộ, những dải đèn nối dài như con trăn phát sáng uốn lượn trong đêm.

Hành tinh này ngoài cái từ trường chết tiệt ra thì đúng là một nơi đáng sống. Nhiệt độ dễ chịu, con người đầy sức sống, ồn ào, ngốc nghếch, nhưng thân thiện đến mức gã không thể ghét nổi. So với cái tĩnh lặng và buốt giá của Ethelion, tinh cầu này chân thật và ấm áp hơn. Có đôi lúc gã nghĩ, nếu không bị ràng buộc, chắc mình cũng muốn ở lại đây thêm một chút.

Nhưng Ethelion vẫn đợi hắn. Nó cũng từng trù phú, an bình và hạnh phúc, cho đến khi tai ương của kỷ Tịch Niên giáng xuống. Gã đã chờ đợi một ngày hành tinh ấy thức giấc và trở lại thịnh vượng như trước. Nếu Sa bàn có thể thức tỉnh, ngày đó hẳn cũng không còn xa. Và chỉ trái tim của công chúa Miyuki mới có thể đánh thức chúng. Gã không thể trốn tránh mãi. Muốn trở về, phải hoàn thành việc này.

Max rời khỏi bàn làm việc, bước đến bên khung cửa sổ, dõi theo thứ ánh sáng nhập nhòe của đô thị lúc nửa đêm. Ánh mắt ấy xa xăm, như đang tìm về một ngôi nhà gỗ nhỏ có giàn hoa giấy hồng đã tắt lịm ánh đèn. Gã khẽ nhếch môi, buông một câu bâng quơ:

“Đến lúc phải về rồi, công chúa nhỏ ạ.”

Ngoài khung cửa, đêm vẫn lặng lẽ trôi. Còn Max thì chẳng định ngủ.

Còn hoàng tử, cậu đã thức dậy chưa?

⁺₊.・。.・゜.・゜・。.☾⋆

Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, rơi xuống chiếc giường kê sát tường trong căn phòng áp mái, hòa tan vào ánh đèn ngủ vàng hiu hắt. Cô gái nhỏ đã ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông to bằng nửa người. Cô thở từng nhịp đều đặn, khẽ đến mức gần như không có thanh âm. Chỉ có kim giây gõ nhịp khẽ khàng, kéo theo chiếc kim giờ gần chỉ về con số hai.

Trên trần nhà, quạt máy quay đều, thổi gió cuốn bay một vài trang giấy của cuốn sách đang đặt trên bàn. Cuốn truyện tranh bị mở tung. Một trang giấy nhòe nét rung nhẹ, rồi phát sáng. Hình thù trong tranh phát ra tia sáng tím ti li, như muôn ngàn con đom đóm nhỏ tụ lại.

Từ trong trang sách, một bóng đen mờ ảo trỗi dậy, hình thể dần lớn lên, đè lên ánh đèn ngủ sáng mờ. Chiếc bóng ấy đổ dài trên sàn, lặng lẽ trườn đến tận chân giường của cô gái.

Gió từ quạt trần lại đảo ngang, thổi bay vài trang giấy, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ. Một bàn tay chậm rãi vươn ra, đặt quả cầu tuyết lên bìa sách, chặn lại tiếng động để chủ nhân căn phòng tiếp tục yên giấc.

Chàng hoàng tử vươn vai, tựa như mới trải qua một giấc mơ miên viễn. Cả người cậu đau ê ẩm, đến nỗi vô thức bật lên một tiếng than.

“Mỏi quá!” Giọng của cậu nhỏ như muỗi vo ve. Thế nhưng sực nhớ đến quy tắc “câm mồm” mà tên pháp sư khốn nạn kia ban tặng, Ken bỗng nhiên sững người, đưa tay lên che miệng.

Giả câm mãi suýt thì quên mình nói được! Nghĩ xong cậu bật cười thầm, rồi lại vặn vẹo người cho thoải mái gân cốt.

Người thanh niên bước nhẹ như lướt trên mặt sàn, tiến gần đến giường ngủ. Cậu ta nghiêng đầu nhìn cô chủ nhà vẫn đang chìm trong giấc mộng, rồi mỉm cười.

Hai năm qua, cô nhỏ đã lớn hơn rồi!

Saito Ken khoanh tay, ngắm nghía cô gái kia, tò mò đến mức ngồi quỵ xuống sàn, chỉ cách khuôn mặt cô ấy hai gang tay. Ký ức của cậu nhớ đến ngày đầu tiên trông thấy cô gái nhỏ qua ảo cảnh của người đồng chí Sugimoto Jiro mang đến, một nụ cười nữa lại nở trên môi.

Trong không gian có mùi sơn thơm nhẹ. Ken lướt mắt về một khung tranh nằm ở chân giường, ánh mắt chợt dừng lại, hàng mi khẽ rung lên. Hai năm – giờ đây cậu không chỉ nhìn cô ấy vẽ nữa mà còn ngửi được cả mùi sơn thơm phức trong căn phòng này. Sự xúc động dâng lên trong lòng làm mắt cậu hơi cay. Rốt cuộc cậu đã đi gần trọn kế hoạch dài hơi này rồi.

Cậu giữ chiếc la bàn lục giác trong tay, đóa Tử Dương hiện lên ánh sáng tím nhạt. Bông hoa đó hệt như vết khắc hoa văn trên vách đầu giường mà công chúa nhỏ đang nằm. Khi xưa người nhà Saito đã phong ấn cỗ sức mạnh nghịch thiên của cô ngủ yên trong trái tim non nớt. Và Saito Ken là hậu duệ có nhiệm vụ "thu hoạch" trái tim cô ấy, thay cho vị pháp sư đã bảo vệ cô đến hành tinh này.

"Con chỉ cần đưa công chúa về, việc xử lý tiếp theo sẽ do chúng ta phụ trách." Lời của Trưởng lão lại vang trong đầu, tuyệt nhiên giống hệt như cái kiểu đon đả của Max. Gã pháp sư điên kia muốn cậu phá hủy ấn bảo hộ của cô ấy trước thời hạn, có lẽ đã lăm le đến dòng máu linh hồn đen quý giá tột cùng trong tim cô. Bởi thế mà gã thà suy kiệt vẫn nấn ná ở lại đây chịu đựng khổ sở. Gia tộc hay là Max đều như vậy. Họ gọi việc này là cứu thế, là chính nghĩa sao?

Vì một cỗ năng lượng, chính phái hay tà phái đều không tiếc ra tay với một cô gái! Miyuki à, thầy mất rồi, chẳng ai thật tâm bảo vệ em nữa đâu. Ken nhếch mép, ánh mắt tối sầm. Nghĩ đến chuyện dơ bẩn mà mình sắp phải làm khiến tâm trạng của người thanh niên trở nên u ám. Cơn hỗn loạn và bức bối trong tâm trí làm đầu cậu đau căng. Hoàng tử xoa gáy của mình. Ánh mắt xoáy sâu vào vết chạm hình hoa cầu kỳ nở rộ trên mặt gỗ nâu vàng. Màu gỗ đó giống với đôi mắt của Jiro – người giám hộ có cùng một họ với Miyuki, cũng là cộng sự của Ken. Bỗng nhiên, trong tai cậu lại văng vẳng giọng nói cáu kỉnh của cố nhân ấy:

“Đại tá, moi tim một người là tội ác cả đời cậu sẽ không rửa sạch đâu. Tôi chấp nhận làm đồng lõa với cậu là vì tôi tin đạo đức cậu. Hãy dùng năng lực và một phần linh hồn của cậu tạo lại cho "cô ấy" một trái tim. Đây là giới hạn mà tôi chấp nhận. Ngài nhớ đấy Đại tá!”

Lời lẽ này tuy cay nghiệt nhưng trong thời khắc này lại là ân huệ cứu rỗi cậu. Dường như cậu cảm nhận được đôi mắt nâu vàng của Jiro đang nhìn chằm chằm sau lưng, thiêu nóng gáy của mình. Ken thảng thốt quay đầu.

Trong căn phòng tối chỉ có cậu và thiếu nữ.

Ken vỗ nhẹ trán mình, tự trách mình sợ Jiro đến hóa điên rồi. Cậu ngồi bệt xuống sàn gỗ, chiếc áo xa hoa ấm áp lại có hơi nóng bức. Tiếng cành cạch từ quạt trần khiến cậu cảm thấy phiền nhiễu. Cậu day thái dương, trong đầu vẫn đang bận sắp xếp lại các kế hoạch đã cùng Jiro thống nhất.

Trong những năm tháng dằn vặt vì ý nghĩ sẽ sát hại một cô bé vô tội, Jiro đã chỉ cho cậu một lối thoát. So với việc bị gia tộc trút giận hay bị Max dọa hủy máu linh hồn, cậu sợ Jiro hơn cả. Cho nên, dù thế nào, cậu cũng phải trả cho cô gái ấy một trái tim nguyên vẹn. Bằng không thì...

Nghĩ tới đây, Ken rùng mình khẽ một cái, rồi lại quay đầu lại ngắm qua dáng vẻ yếu ớt của cô gái kia.

Nhỏ bé. Cô đơn. Đáng thương.

Ánh mắt cậu lặng đi, phảng phất chút thương cảm. Cô gái vẫn ngủ say, không hề biết từ ngày hôm nay, cậu sẽ bắt đầu kéo cô vào một chuỗi ngày sóng gió không ngừng. Ken khẽ thở ra, như thể đang tự dằn lòng. Ánh nhìn ấy di dần đến khung cửa sổ, nơi treo một chiếc phong linh màu tím nhạt với những họa tiết nhỏ giống hệt như thứ Jiro từng gắn trong ngôi nhà của cậu ở huyễn mộng. Một tia pháp thuật tím khẽ rời khỏi đầu ngón tay, chạm nhẹ vào vật treo ấy. Chiếc phong linh rung lên khe khẽ, phát ra âm thanh lanh canh du dương như một khúc nhạc thần tiên.

Cô gái hơi cau mày. Ken hạ thấp đầu xuống, sợ rằng cô sẽ tỉnh dậy. May thay cô ấy vẫn an giấc.

Giai điệu của phong linh đã lắng lại. Từ vật đó, một họa tiết hình bướm bỗng nhiên thức tỉnh, nó lay nhẹ cánh rồi bay ra. Con bướm ấy như có linh tính. Đôi cánh hai màu tím và xanh của nó phát sáng nhẹ, từ từ đáp xuống trên ngón tay của vị hoàng tử.

Ken nhìn sinh vật nhỏ trên tay mình, một dải chú thuật không âm thanh bay ra từ đầu cậu, in trên cánh bướm những hoa văn uốn lượn.

“Xác nhận Max là người cần dẫn độ.”

Thông tin chỉ vỏn vẹn như thế. Jiro sẽ hiểu.

Con bướm cất cánh bay trở về chiếc phong linh, đậu lại trên một mắt xích rồi trở về thành một món họa tiết trang trí như cũ.

Tiếng kim đồng hồ đều đặn nhắc nhở Ken phải khẩn trương hơn. Chàng trai đứng dậy, nhìn quanh căn phòng một lượt nữa, trong não bắt đầu tính toán như một siêu máy tính với các giả thuyết để đối diện với sự tỉnh giấc của chủ nhân căn phòng.

Ánh mắt tím dừng lại tại chỗ bàn học, chân cậu cũng bước đến đó, ngắm nghía từng chút. Những quyển vở xếp gọn đều tăm tắp trên bàn. Cậu đưa tay, lấy ngẫu nhiên một cuốn. Trên nhãn vở có nét chữ tròn trịa, ngay ngắn mang tên “Châu Hạ Anh”. Cái nhìn của kẻ lạ mặt bỗng nhiên trở nên tinh quái kỳ lạ, cậu chạm nhẹ lên dòng tên trên vở, thì thầm trong lòng: 

Xin chào công chúa, tôi sẽ đưa cô về với Ethelion!