Chương 1: Giao kèo
Trong đêm tối tĩnh mịch, giao kèo của họ đã bắt đầu từ một lời nguyền.
●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●
Màn đêm lả lướt tràn qua khung cửa, nhấn chìm khoảng không của một căn hộ nhỏ trên tầng cao trong khu chung cư vắng người. Trong căn phòng u tối, bừa bộn chưa đầy mười mét vuông, một tấm gương lớn hình bầu dục đặt sát tường bật sáng. Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra tia lạnh của nó len qua từng đường viền đồng khảm hoa văn tinh xảo. Đứng trước mặt gương ấy là một gã đàn ông khoác chiếc mũ hoodie trùm kín đầu. Thế nhưng hình ảnh phản chiếu lại từ gương soi không phải là dáng hình của gã mà lại là của một chàng trai khác.
Max gỡ mũ trùm của áo hoodie xuống, nhìn dung mạo vẫn còn ngơ ngẩn của kẻ bị giam giữ, bắt đầu nhắc lại những câu chuyện để làm linh hồn ấy thức tỉnh. Khi nhận thấy ánh mắt tím đen kia dần lấy lại ý thức, gã cất giọng khàn trầm dẫn dụ:
"Hoàng tử đã nghĩ kỹ chưa? Bao lâu nay tôi nói đủ nhiều để cậu cân nhắc rồi nhỉ?"
Người đứng ở bên trong gương mang đôi mắt tím lặng sâu hút như thể chứa một hành tinh vừa bị hố đen nuốt chửng. Mái tóc nâu hạt dẻ rũ xuống qua tai. Chàng trai ấy tựa như là một nhân vật được phong ấn trong tranh bằng những nét vẽ trau chuốt nhưng lại nén chặt biểu cảm của mình đến từng cái chớp mi. Cậu đang im lặng chờ cho cái gã xàm xí này nói cho xong. Nếu không phải vì đại cục, chắc chắn đã có một chú thuật khóa chặt cái miệng của gã họa sĩ kia lại lâu rồi. Chân mày của cậu nhíu nhẹ, một phản ứng nhỏ đến mức tưởng như vô thức. Ẩn nén trong đó là ước ao bản thân bị điếc tạm thời, dù tai của người bị giam cầm đã ù sẵn.
Kẻ duy nhất tiếp cận được với cậu chính là gã Max - bóng hình đã đứng lặng dõi theo cậu suốt một hành trình dịch chuyển xa xôi. Ở tại Trái Đất, Max đang ẩn thân với vai trò của một họa sĩ vô danh, âu cũng chỉ là một trong những thân phận để mưu sinh. Thực chất, tên đàn ông đó là một pháp sư bị đánh dấu tà phái đã lẩn trốn khỏi hành tinh Ethelion để đến với địa cầu này trong suốt mười mấy năm ròng.
Và giờ đây, Max cần trở về hành tinh mà mình đã rời bỏ. Vì vậy, kẻ này không tiếc công săn lùng được một hồn thể có máu linh hồn tím đen mạnh mẽ để đẩy nhanh mưu đồ của mình. Nói đến độ tương thích được với quả địa cầu này, chỉ có năng lượng mang sắc đen hoặc tím mới cố trụ bền bỉ được. Vì vậy, Saito Ken chính là linh hồn bất hạnh mà gã lựa chọn - một thực thể đáng lẽ đang được ngủ yên tại lăng mộ của mình lại bị trộm lấy sức mạnh, rồi bị cưỡng chế đi theo gã đến tận Trái Đất. Không gì bất mãn rằng khi đó lại là hoàng tử của vương quốc Baridi - nơi đang dần suy tàn do lời nguyền đóng băng cả hành tinh của nữ thần Kozakura điên loạn.
Trong khi gã pháp sư nóng ruột muốn hoàng tử chấp thuận lời dụ ngọt của mình thì cậu ấy vẫn cứ lặng thinh. Ông ta khoanh tay rồi giở giọng thuyết phục với đối phương:
"Trong một trăm ngày, hãy khiến cô ta tin cậu và dâng trái tim đã được luyện hóa để thắp lại tế đàn Thần Thụ. Cái cây thần mà cậu gọi là cội nguồn ấy à? Ha, để xem nó mạnh hay bóng ma của nữ thần Kozakura mạnh hơn!" Nói tới đây gã chỉ khẽ cười nhạt một cách giễu nhại. "Ôi chao, ngày mà cây thần xứ Baridi của cậu bật gốc không còn xa đâu, chướng khí ngập tràn kiểu đó mà ngài còn ở đây phân vân à?"
Kẻ trong gương lén xùy một tiếng, nhưng vẫn khước từ trao đổi. "Xứ của cậu"... nói nhiều quá sơ hở rồi kìa! Saito Ken cười thầm trong lòng rồi lặng người thăm dò thứ từ trường kì quái đang tác động vào cơ thể mới của mình. Tay chân nặng nề như treo chì làm mọi cử động trở nên chậm chạp, thêm cơn choáng nhẹ chao đảo luôn xuất hiện trong đầu. Khó chịu thật! Cậu cắn răng chịu đựng. Cảm giác xây xẩm từng chút một kéo đến khiến lời nói của gã đàn ông kia càng lúc càng lùng bùng trong ốc tai, tựa như cả người cậu đang bị dìm xuống nơi đáy hồ lạnh lẽo.
Tên hoạ sĩ vô danh thừa biết là đứa nhỏ chảnh choẹ kia lại cự nự vì yêu cầu quá đáng của mình. Chính Max còn tự cảm thấy nó vô vị, nhưng biết làm sao được, bọn họ đang cần "ép chín" một trái tim non nớt. Lão ta đã nhẫn nhịn lắm mới chờ được công chúa lớn đến ngần này. Gã trườn đầu đến sát mặt gương, hướng mắt khiêu khích đứa trẻ ương bướng trước mặt:
"Cậu để tâm về phong ấn Vô Minh sao? Chịu khó chút đi!"
"Tình yêu? Có cái gì khác không? Giết ngay không được à?" Có lẽ vì chịu đựng quá lâu mà người con trai ấy đã thực sự bùng nổ.
Bàn tay nhăn nheo của lão pháp sư giơ lên ra hiệu cho tên trai trẻ kia giảm bớt ức chế, dịu giọng hơn:
"Hoàng tử à, cậu mà cứ cứng đầu cứng cổ như vậy là hư bột hư đường hết. Yêu một cô gái không khó lắm đâu, thử mở lòng ra xem!"
"Ông đi mà mở!"
"Nè nha, tôi đang giữ máu linh hồn của cậu đấy! Chừng mực vào!"
"..."
Ken nghiến răng, tay siết chặt đến trắng khớp. Cái thằng cha này! Lại dọa! Đầu cậu ong ong, nhưng ánh mắt tím vẫn sắc lạnh, che giấu cơn giận. Hơn hết, chàng trai cần đánh lừa cái gã đang tưởng mình là kẻ nắm quyền. Biểu cảm phẫn uất dần chuyển sang nhăn nhó trong cam chịu lẫn sợ hãi.
Một đoạn lặng trôi qua, rốt cuộc hoàng tử trẻ tuổi cũng thở dài, gật đầu. Rất khẽ. Nhưng đủ để định đoạt mọi thứ.
"Thôi được rồi!" Thanh âm của người thanh niên toát ra sự miễn cưỡng đồng ý.
Chỉ cần nghe tới đó, kẻ thao túng đã bật cười, dụ dỗ con mồi:
"Sáng suốt đó, hãy bán linh hồn cho tôi để đổi lấy quyền năng đi quý ngài!"
"Không!" Ken nhún vai. "Tôi tự có cách của mình!"
"Cách gì khi cậu chẳng còn tẹo pháp thuật nào?"
"Tôi phải bán linh hồn của mình để chuộc chính sức mạnh của mình à?" Nói đến câu thứ ba là cậu lại muốn nổi khùng lên. Không phải diễn như trước, lần này là hoàng tử ấm ức thật.
Trước biểu cảm chống cự của cậu trai non trẻ chỉ làm cho ông già kia cười ngất. Vừa cười sảng khoái xong, ánh mắt của gã đã trở nên ác nghiệt, giọng gằn mạnh hơn:
"Nghe đây, hoàng tử chỉ còn khoảng một trăm ngày để hoàn thành, tôi trừ hao thời gian không thừa đâu! Nếu thất bại cậu sẽ tan biến y hệt cái đống tro hóa lởn vởn trong khắp châu lục. Nữ hoàng Yura từng thử cúng tế cho tế đàn, nhưng thất bại. Bà đã phong ấn dòng máu linh hồn đen của Quỷ vương Katsuo vào trái tim đứa con gái để tiếp tục nghi lễ dang dở ấy."
"Vậy phải chăng bà ta đến với Quỷ vương cũng chỉ vì dòng máu đen?" Hoàng tử nghiêng đầu tò mò. "Biến con mình trở thành vật tế à? Tàn nhẫn vậy?"
Max xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay, nguýt:
"Không biết, tôi không hiểu động cơ của nữ hoàng. Nhưng bà ta bỏ cả công sức lẫn tính mạng để thỉnh Đại pháp sư phong ấn cho con của mình thì cậu nghĩ mọi chuyện dễ ăn à? Không có sức mạnh hộ thân, cậu ở gần công chúa cũng là tự diệt hồn mình. Hiện công chúa vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Baridi, cậu tranh thủ đi!" Pháp sư hạ mắt cảnh cáo người thanh niên. "Yura phí công giấu công chúa ở đây là để chặn tộc Sugimoto cướp người. Hoàng tử mà chần chừ thêm vài năm, lũ Quỷ tộc đó tràn tới đây, cậu sẽ mất trắng quân cờ này đấy!"
"Rốt cuộc ông biết được bao nhiêu chuyện?"
"Xời, tôi đi theo nữ hoàng bao nhiêu năm, vào cái nghĩa trang đó bao nhiêu lần rồi, còn chẳng rõ hơn cậu?" Vẻ khinh khỉnh của kẻ phản tặc phơi bày ra, lại ám chỉ một sự thật kinh hoàng hơn. "Đã qua thời gian vàng để cứu cây thần rồi, giờ có nước đem cả quả tim đó đến thỉnh vị thần của các người tỉnh giấc thì may ra. Kì dị thật, nhưng cái cây đó cũng chẳng thiện lành gì cho cam. Nó đang yếu nên mới cần "ăn". Cậu mà không hiến tế đủ... chậc, tôi cũng không dám tưởng tượng nữa!"
Nghe tới đây, ánh mắt tím của hoàng tử kia hướng lên hắn, đáy mắt ẩn đi tia sát khí đầy cảnh giác. Một giây ý thức thái độ quá lộ liễu của mình, Ken bèn chớp mắt, rồi cụp xuống để giấu đi nỗi niềm của mình. Biết nhiều đấy, trốn cũng khéo phết! Nhưng mà... có mấy chuyện lão cũng không nắm hết thật!
Ánh mắt họa sĩ Max hạ thấp, chậm rãi nói thêm:
"Đi theo vị thần nào cũng gớm ghiếc cả. Nhưng cậu đã chọn tín nhiệm Thần Thụ thì tôi mới bày cái cách này. Nữ thần Kozakura thì quá đáng sợ, tôi nói thật cái vụ các người cứ đem mấy cô gái ra hiến cho cái hồn ma phát điên đó mãi không phải là cách đâu. Bởi vậy, lần này tôi cũng chọn ngài Thần Thụ."
"Gọi Đức ngài!" Ken gằn nhẹ.
"Không, bỏ chữ "đức" ra đi! Gớm quá!"
"..."
Khuôn mặt chàng trai trầm ngâm không rõ biểu cảm. Cậu rõ mười mươi cái bộ điệu vờ vịt mượn danh chính nghĩa của tên già ấy hơn ai. Nhưng lão ấy cũng thao túng mượt thật, Ken cứ nghe mãi sợ rằng cũng bị cái kiểu đon đả đó lừa phỉnh mất. Não cậu như có một tiếng rích dài kéo ngang qua, âm thanh đó khiến tai cậu buốt nhói và lồng ngực cứ như bị một chiếc dùi trống nện từng nhịp một thùm thụp. Cậu ấy cố tập trung suy nghĩ nhưng mờ mịt. Trí nhớ đã xáo trộn lung tung vì hậu quả của cơn kích động tâm thần mà tên pháp sư điên kia gây ra cho cậu trong một thời gian dài.
Lặng người một lúc lâu mới bình tĩnh được, trong một thoáng tỉnh táo giữa cơn ngây dại, Saito Ken đột nhiên nhớ đến một âm thanh vọng về trong ký ức mình.
“Hãy dùng năng lực và một phần linh hồn của cậu tạo lại cho "cô ấy" một trái tim. Đây là giới hạn mà tôi chấp nhận. Bằng không, không có tế đàn gì cả! Ngài nhớ đấy Đại tá!”
Giọng nói điềm tĩnh mà đầy đe dọa đó đột nhiên vang lên, tựa như đôi mắt nâu vàng ám ảnh trong hồi ức vẫn luôn quẩn quanh căn dặn Ken luôn phải giữ vững phòng tuyến tâm lý của mình.
Sugimoto Jiro đang nhắc nhở cậu.
Vị hoàng tử bị một cú nhói đau trong tâm trí, vùng da trên trán cau lại một chút. Trông thấy vẻ biến chuyển nhỏ xíu trên khuôn mặt của Ken, gã đàn ông quái đản bèn nở nụ cười thỏa mãn vang vọng như đọc phải một câu chuyện hài hước rồi giở giọng châm chọc:
"Cậu khó chịu gì chứ?" Nghĩ tới đây lão Max phải bật cười đến mức muốn ứa cả nước mắt. "Saito Ken ơi là Saito Ken, cậu nên nhớ cho rõ, vương vị kia vốn là của Shizumi Yura, cho dù gia tộc của cậu có soán ngôi thì thần dân của Baridi cũng luôn nhớ đến Nữ hoàng Yura của họ. Thờ phụng Thần Thụ kính cẩn cách mấy thì ngài ta cũng không độ nổi cho một gia tộc đảo chính đâu! Năm đó chết bao nhiêu người có lẽ cậu còn nhỏ quá, không nhớ được đâu!"
"Im đi! Tôi cần suy nghĩ!"
Lắng nghe những lời này làm bàn tay của Ken len lén nắm chặt lại. Cậu vẫn cố duy trì nét điềm tĩnh bề ngoài. Bản thân hiểu rõ mình đang làm gì. Thế gian đang suy tàn từng ngày, Baridi thì đang chiến loạn liên miên. Còn cậu đã mất đến hai năm để chờ đợi. Kẻ bỏ chạy lại đi giảng đạo với một gia tộc hiến bao máu xương để vệ quốc. Đến cậu còn phải tàn tạ đến mức này. Saito Ken trừng nhẹ mắt rồi tự trấn an mình. Đừng quên mình đang làm gì! Công chúa sẽ tổn thương ư? Vậy thì cậu thì sao? Người thanh niên ở độ tuổi đôi mươi đã tế mạng mình vào ván cược này rồi, sẽ không có ai đau xót cho những gì gia tộc Saito đã chịu đựng.
Trong chốc lát ngây người, ánh mắt của hoàng tử cao quý trở nên dằn vặt. Cũng không chắc là sẽ thương tổn chỉ mỗi "cô ấy". Cậu sẽ trả giá bằng cả cuộc đời mình để chuộc tội. Ken luôn khắc ghi lời thề với Đức ngài, gia tộc của mình và Nhị hoàng tử - phải trở về và vẹn cả đôi đường.
Một giây sực tỉnh, Ken nghĩ đến động cơ lão ta mải mê huyên thuyên chỉ là để vũ nhục tộc của cậu. Vẻ mặt liền sa sầm. Hừm! Muốn cào bằng địa vị để chèn ép? Miễn!
Cơn điên loạn đã qua đi, tâm trí Ken đã sáng tỏ kể từ khi tiếng nói của Jiro vang trong đầu. Cậu ta sẽ không bao giờ để cho cậu trượt dài trong cơn thao túng nửa vời này. Khế ước đó luôn như một ám thị tâm lý mạnh mẽ buộc Saito Ken phải nhìn nhận mọi thứ bằng cách minh mẫn nhất.
Khi Ken vẫn còn yên lặng suy nghĩ thì tên nghệ nhân hắc ám đã thong thả tiếp lời:
"Cậu nhẫn tâm để vương quốc và thần dân của mình phải chịu cảnh lầm than kia mãi sao? Bán linh hồn cho tôi là để tôi có cơ sở tin tưởng cậu, xong việc tôi hóa giải cho ngài! Quý hoàng tử, ngài đừng trách tôi, kẻ hèn đây chỉ muốn đảm bảo rằng mình không phải nuôi ong tay áo thôi mà!"
Muốn chửi thề quá! Không chịu nổi cái mồm như bôi mật của gã. Ánh mắt tím trùng xuống, không hồi đáp.
Mặt trăng đứng yên, lặng lẽ quan sát. Gió ngoài trời nhẹ thoảng vào căn phòng của khu chung cư tầng tám, mang theo nỗi heo hút đơn lẻ ve vờn vào dáng hình đen ngòm. Bóng đêm minh chứng cho giao kèo này.
Từ trong gương, làn môi hồng nhạt của Ken mím lại. Cậu biết đây là thời khắc định đoạt nhưng không hiểu sao cậu cứ cảm thấy khôi hài, bởi sự dối trá của gã đã nằm trong dự tính của mình. Vị hoàng tử lẳng lặng cúi đầu xuống che giấu nét tự trào. Cùng lắm trước khi đánh mất tri giác và ký ức, cậu buộc phải quay về thể xác và hồi sinh ngay theo lời hứa hai năm trước. Cho dù không kịp hoàn thành công việc, chỉ cần tích đủ sức mạnh, cậu vẫn phải lôi được cái tên chết tiệt này và "con bé" quay về hành tinh rồi tính tiếp.
Nếu không làm được thì cậu chỉ mất hai năm đớn đau vô nghĩa. Miễn là Miyuki - "con bé" ở trong tay cậu, dù tàn bạo hơn, phong ấn vẫn phải mở ra. Đó mới là kết cuộc. Dẫu cho có là kết cuộc mà cậu sẽ bị Sugimoto Jiro bóp chết. Nghĩ thôi chứ sao mình dám làm vậy! Ken giật mình, cắn nhẹ lưỡi mình để bừng tỉnh. Đây mới là nỗi sợ chực chờ của hoàng tử, không phải thứ dọa nạt rẻ tiền của lão.
"Saito Ken, cậu có đồng ý không?" Gã hỏi, tròng mắt nâu lóe lên những hình dung phức tạp. Tên họa sĩ quan sát những biến chuyển trên gương mặt chàng trai, bình tĩnh đợi chờ.
Một khoảng lặng mỏng tang trải ra. Tiếng quạt máy vù vù lẫn trong tiếng giấy vẽ sột soạt.
Lão mất kiên nhẫn rồi, mình phải chốt thôi! Trong gương, người thanh niên nhanh chóng che giấu sắc thái khinh miệt trong đáy mắt tím.
Một giây trôi qua. Rồi hai. Lão ta không đợi được nữa. Và Ken vì cả thế giới ấy đành cúi đầu đáp trả gã pháp sư bằng một cái gật đầu máy móc.
Tiếng cười nắc nẻ vọng lại trong không gian nhỏ hẹp, bàn tay gã họa sĩ va vào nhau thành tiếng vỗ tay tán dương.
"Tốt lắm! Suy nghĩ thật đúng đắn. Kể từ bây giờ, lời nguyền sẽ chính thức bắt đầu!"
Saito Ken giương mắt nhìn đối phương đang khởi lên một kết ấn giao kết bán linh hồn. Ánh sáng đỏ quỷ quái và ác nghiệt. Từng chú ấn cổ đại như xiềng xích gông chặt lấy linh hồn của Ken. Từ bây giờ, cậu sẽ tạm để tên pháp sư điên đó định đoạt bản thân.
Max thong thả tiến lại gần gương. Bóng gã phản chiếu trong lớp kính cong, mờ mờ méo mó. Gã chậm rãi đưa ngón trỏ vuốt dọc trên nắp chiếc hộp khảm xà cừ óng ánh trong tay như thể đang vuốt ve một món báu vật. Giọng gã trầm xuống, đều nhịp, kéo dài như đang kể lại một truyền thuyết bị cấm nhắc đến:
"Trong tay tôi là kén Yêu trùng, cậu biết nó chứ?"
Trong đáy mắt của kẻ bị cầm tù bật sáng như trông thấy một thứ thú vị đã thất truyền từ lâu. Saito Ken trông chiếc hộp trong tay gã bằng vẻ tò mò, cậu vẫn chờ gã muốn bày ra chuyện gì.
"Uầy, khác với dòng ban đầu, thứ này được "nuôi" tại Trái Đất. Chúng thích nghi với từ trường và miễn nhiễm với pháp thuật của chúng ta." Lời nói của người mặc áo hoodie có phần tự hào. Ông ngẩng đầu lên, mắt nheo lại, từ từ giảng giải. "Khi nở, Yêu trùng sẽ lặng lẽ bóp méo cảm xúc của người bị kí sinh. Hãy lợi dụng điều này để buông những lời mê hoặc."
Chàng trai bắt đầu có hứng thú lắng nghe. Cậu nhớ về đặc tính của loài vật này trong những quyển sách cổ. Tà vật bị cấm lại nuôi được ở hành tinh này. Hoàng tử cong nhẹ môi, chờ đợi đối phương nói tiếp.
Những ngón tay của tên pháp sư xấu xa miết lên nắp của chiếc hộp đang được nâng trong lòng bàn tay. Một nụ cười tự đắc nở ra trên môi ông.
"Không phải hoàn mỹ đâu! Một khi "chúng" nở sẽ cực kì nhạy cảm với âm thanh từ những pháp sư có sát khí mạnh như cậu. Để an toàn, tôi sẽ khóa giọng của cậu lại."
Nghe tới đây khóe môi của vị hoàng tử nhếch lên cay cú nhưng liền vội vàng thu hồi biểu cảm.
Sắc thái đanh đá của hoàng tử nhỏ khiến ông ta không nhịn được, đay nghiến:
"Quý ngài à, từ khi bị tôi tóm đến nay cậu chủ động nói được mấy lần? Có mỗi hôm nay cậu mới nói được nhiêu đó. Tôi mừng phát khóc đấy!" Rồi lão lầm bầm nhỏ hơn. "Câm lặng hay không có khác gì?"
"Tôi cần nói nhiều với kẻ bắt cóc mình hả?" Ken bật môi đáp trả. Cậu hiểu đôi lúc mình cần nhe nanh múa vuốt một tí để lão già đó chủ quan. Nhưng chỉ vậy thôi, không cần nhiều. Cậu đá mắt liếc nhẹ chiếc hộp trong tay kẻ điên kia, cố bày ra biểu cảm nôn nóng của mình.
Trước dáng vẻ bực dọc của hoàng tử, cổ họng gã không nén được mà vang lên tiếng cười trầm đục đầy hứng khởi. Và để trêu ghẹo người thanh niên cao quý ấy một chút, Max lại lải nhải thêm:
"Cậu chỉ có mười kén. Một trăm ngày. Một cơ hội duy nhất. Và điều quan trọng nhất: Tuyệt đối không được để cô ta biết, không được nói, không được gợi ý. Một chút phản kháng của ký chủ là đủ để mọi thứ đổ sụp. Lũ Yêu trùng sẽ co lại, chết dần đấy!" Max vẫn không an tâm, dong dài đến mức lão cũng cảm nhận ra đối phương đang tối sầm cả mặt mày. "Và nên nhớ... đây là vật phẩm hỗ trợ cậu, nhưng chính cậu phải tự thân đạt được mục đích. Thứ sinh vật này không phải thần dược đâu!"
Một chú thuật được nhẩm trong đầu của tên pháp sư, mang đến luồng ánh sáng vàng đập thẳng vào cổ của chàng trai tóc nâu. Cơn đau nhẹ xiết lấy thanh quản như nuốt phải một đoạn kẽm gai khiến cậu vô thức chụp lấy cổ họng dò xét. Chàng hoàng tử khẽ đẩy một luồng hơi vào thanh quản, phát hiện... vẫn phát ra được âm thanh. Hành động này chỉ là thử nghiệm nên cậu ta tiết chế mức chỉ đủ cho bản thân mình nghe thấy. Nhưng cơn đau đầu của cậu là thật. Vị hoàng tử không giấu đi sự khó chịu của mình, ngón tay vò lên tóc, ghịt mạnh như cố xua đi cơn đau đang dội trong vỏ não. Cậu cảm nhận được ánh nhìn đồng cảm của kẻ đáng ghét trước mặt.
"Đau đúng không? Tập quen với hành tinh này đi!" Trông vẻ đau đớn của chàng trai tội nghiệp, Max không giấu giếm màu vang tiếng cười lớn khiến các nếp nhăn xô vào nhau trên gương mặt xấu xí tàn tạ. Trong lúc cao hứng, tên pháp sư hào hứng bô lô ba la thêm bao điều mà gã cho là mình phải tử tế nói cho tên ranh kia biết:
"Nếu trái tim Công chúa không trải qua đủ thất tình lục dục thì Phong ấn Vô Minh sẽ không phá mở được. Cậu không có nhiều thời gian để trì hoãn đâu. Một khắc, mỗi giây tồn tại trên hành tinh này đều là thời gian mà cậu phải chống chịu với sự bào mòn khắc nghiệt của chính địa cầu này dành cho những sinh vật ngoại lệ như chúng ta."
Giọng của tên pháp sư hắc ám dịu đi một cách kỳ lạ, như lời ru trước giờ hành hình:
"Vậy nên, thưa quý ngài, hãy nhớ kỹ: Cậu buộc phải yêu "con bé". Ải “Ái” của Vô Minh không thể từ đơn phương mà mở được. Một trăm ngày không hơn một giờ! Tôi chẳng dọa đâu, Trái Đất sẽ tự khắc xóa sổ linh hồn của cậu đấy!"
Nghe tới đây Ken rụt vai lại, cố không để khóe môi của mình giật giật thành nét rõ ràng. Một cơn ớn lạnh toát ra từ gáy, chàng trai khắc chế bàn tay mình để không đưa lên xoa cổ. Cậu chỉ muốn dứt chuyện sớm, lại không muốn gã nghi ngờ nên cố đấm ăn xôi. Tên điên này cứ nói tiếp đi, cái gì cậu cũng chấp nhận hết.
Max hài lòng khi trông thấy vẻ quy phục của người đối diện, ông đi về phía bàn làm việc để lấy một quyển sách và một mặt đồng hồ quả quýt, sau đó hướng tới phía người thanh niên đang bị nhốt. Lão ta chỉ vào cuốn sách, căn dặn:
"Hãy ở yên trong đấy đến khi nước mắt người đó mở khóa cho cậu. Ha ha, đùa chứ! Cậu cần một lý do hợp lý để "cô nhóc" tin tưởng. Hãy học cách nói lời dối trá để đảm bảo là "cô ấy" tin cậu. Tiết kiệm sức mình, đừng dùng phép thuật lung tung." Lão lại cho tay xuyên qua tấm gương để giao hết các vật phẩm cần thiết cho con tin, dặn thêm. "Cái đồng hồ này có giới hạn sử dụng nên hãy cân nhắc!"
Ken đón nhận chiếc hộp gỗ đen ánh lên sắc nâu óng như hổ phách với những họa tiết xà cừ tinh tế. Cậu bật mở đồng hồ và nghiền ngẫm, trong đó có một bảng hướng dẫn được nén vào. Nhìn sơ qua lời mô tả khá dễ hiểu, hoàng tử tự nhủ sẽ tự nghiên cứu, sau đó đem tất cả thứ đã nhận được đồng bộ với cơ thể mới của mình.
Chờ cậu trai kia ngắm nghía xong, Max triệu hồi thêm một pháp khí xuất hiện trong lòng bàn tay, tựa như một chiếc la bàn hình lục giác màu đen có những cổ ngữ của Baridi. Trên mặt chính của nó có khắc hình một bông hoa Tử Dương. Trên mỗi đỉnh của la bàn tượng trưng cho một loại cảm xúc của "thất tình" và mỗi cạnh là ký hiệu của những sáu loại ham muốn mà con người phải trải qua. Từng đường nét được chạm khắc tỉ mỉ, còn mang theo những dòng kinh văn cổ nhắc về những đạo đức và phẩm hạnh của con người cần tuân thủ chi chít ở mặt sau của vật ấy. Bàn tay mân mê những đường khắc cũ kĩ, tựa như nhớ về một quá khứ nào đó đã biến mất từ lâu, tà phái pháp sư lại dùng lời lẽ dịu dàng hiếm thấy để nói:
"Còn đây là thứ có thể đánh giá mức độ giải phóng phong ấn trong người công chúa. Đồ của gia tộc của cậu đấy, tôi "giữ hộ" thôi! Tộc nhân Saito tự hiểu cách dùng mà nhỉ?" Ông đưa thẳng thứ đó về cho người kế nhiệm chính đáng. “Mỗi tia sáng là một cảm xúc thật sự. Nếu không thật, la bàn sẽ tắt.”
Khoảnh khắc Saito Ken nhận lấy la bàn, một ánh sáng tím nhạt từ đóa hoa Tử Dương trên mặt của nó bỗng bừng sáng như một lời chào. Ánh mắt tím lặng lẽ lay động, hàng mi rung rinh cố giấu đi tia dao động trong lòng. Là thầy! Là đồ của người! Người con trai vuốt ve pháp khí có thang đo chỉ số của phong ấn Vô Minh ấy trong tay. Ở một cạnh ngang của lục giác, một chữ "Ái" dùng mực đỏ rực kiều diễm đập ngay vào mắt cậu. Thấp ngay dưới dòng chữ đỏ là mấy nét chữ trắng thanh thoát nhưng chướng mắt mang tên "Sắc dục" như một ác ma nhe nanh gọi mời. Ken rũ mắt tự giễu chính mình rồi hít một hơi sâu, đem nó cất đi.
Tên pháp sư lầm rầm đọc chú ngữ, tay vẽ những ký tự đỏ rực lên mặt gương và áp cuốn sách vào đó.
"Hoàng tử, bước vào đi!"
Ánh sáng bùng nổ, xích chặt lấy Ken. Một bóng hình vụt qua, cuốn sách khép lại, không gian chìm vào tĩnh lặng.
Yên ắng vô cùng.
Chiếc gương trở lại bình thường, chẳng còn thấy Ken đâu nữa. Max đưa tay sờ lên mặt gương, trông thấy hình thù tối ngòm của mình phản chiếu rõ nét. Những xúc giác trên đầu ngón tay cảm nhận mặt phẳng cứng đờ và lạnh băng như đang bị một lớp tuyết mỏng phủ lên. Đáy mắt xanh lục trầm lặng dường như chẳng còn linh động tếu táo như ban đầu mà mỏi mệt chớp nhẹ vài cái.
Người đàn ông di chuyển về bàn làm việc của mình. Ông ta đặt cuốn sách vào một chiếc hộp giấy, đóng gói một cách chỉn chu như đang sẵn sàng chờ đợi một lệnh để vận chuyển nó đi thật sớm. Sau đó, gã họa sĩ lại đưa tay ấn vào con chuột đang để sẵn thông tin đã soạn thảo. Max nhìn bài đăng bán hàng bắt mắt trên trang web mà mình đã gầy dựng, thích thú nở một nụ cười.
"Ha ha ha! Saito Ken, tất cả trông đợi vào cậu. Sẽ không còn lâu nữa đâu!"
☆° ゚☆° ゚☆° ゚
Sau một cuộc mặc cả tàn nhẫn đã được định đoạt, không khí ở một nơi khác lại yên bình quá đỗi tựa như sắp đón lấy một cơn bão dữ.
Trong căn phòng trên tầng áp mái của một ngôi nhà gỗ nhỏ, màn hình desktop đang sáng rực giao diện của một trang web bán hàng trực tuyến bắt mắt. Cô gái nhỏ cuộn người trên chiếc ghế xoay. Đôi mắt sau lớp kính cận đăm đăm dán vào màn hình máy vi tính. Giữa những dòng chữ chớp nháy, cô bé vô tình đọc phải một lời chào mời hiện lên ở trang chủ của website:
"Hàng hot! Hàng hot! Ra mắt quyển truyện tranh đặc sắc "Thế giới song song". Đặt mua ngay để có cơ hội giảm giá 50%. Liên hệ Muatruyenonline.com ngay nhé bạn!"
Dòng tin quảng cáo hấp dẫn kích thích trí tò mò của cô gái nhỏ, thêm vào phần hình ảnh và dẫn truyện lôi cuốn quá thể. Không chần chừ, cô đặt hàng ngay, được giảm giá mà nét vẽ đẹp nữa, hời thế thế cơ mà!
Dòng tin hệ thống xác nhận đơn hàng ngay lập tức. Cô hơi kinh ngạc, khuya như vậy người bán vẫn làm việc năng suất ghê!
Cô bé không biết, sau cú click đó, một cánh cổng đã mở ra.
...
Bẵng đi một ngày, lúc vừa nhận được quyển sách, cô bé mang kính cận háo hức đọc ngấu nghiến suốt một tối. Khi cô đọc tới trang cuối đã là hơn một giờ sáng. Gương mặt của cô nhỏ lúc bắt đầu hớn hở bao nhiêu thì bây giờ lại suy sụp bấy nhiêu.
Đặt cuốn sách xuống bàn để lấy lại bình tĩnh, nhưng vẻ mặt của con bé vẫn không thôi chìm trong sự đồng cảm với nội dung câu chuyện. Cộng thêm một bản nhạc đang chạy ngẫu nhiên trên máy tính đúng thời điểm có giai điệu buồn đến nẫu ruột làm cô không thể nhịn được mà thở dài. Trời ơi hức... buồn dễ sợ! Ken với Kami khổ quá mà. Baridi chắc tiêu rồi! Mà đang đọc hay thấy bà luôn. Cái hết! Hết ngang luôn á! Tức ghê! Vừa nghĩ, cô bé vừa rút lấy khăn giấy để xì mũi.
Cơn gió từ quạt trần đảo ngang, khiến vài chiếc khăn rải ra bàn học, bay cả xuống sàn. Chiếc đèn bàn hắt ánh vàng ấm lên gò má ướt đẫm nước mắt của cô bé thành một vệt lem nhem như một chú mèo con.
Đưa tay tắt đi máy vi tính, tiếng nhạc cũng tắt lặng giữa căn phòng nhỏ còn sáng đèn vào lúc hơn nửa đêm. Nơi đó chỉ còn lại sự im lặng và một trái tim vừa tan vỡ bởi một câu chuyện tình lâm li trong truyện.
Quyển truyện tranh "Thế giới song song" mà cô vừa mua có nét vẽ đẹp đến nao lòng, nội dung lại hết sức lôi cuốn, từng dòng thoại như khắc vào tim. Câu chuyện về chàng hoàng tử tên Saito Ken và mối nghiệt duyên không đáng có với công chúa của tiền triều cuốn hút đến nỗi nàng độc giả không thể dứt ra được. Cảnh cuối cùng trong cuốn sách chính là lúc vị hoàng tử nhảy xuống vực sâu, khi bị quân địch dồn đến đường cùng. Một nụ cười thanh thản nở ra trên gương mặt tuyệt mỹ đó, nhưng ánh mắt của chàng trai chỉ có bi thương. Đọc đến đây, cô gái nhỏ chỉ hít một hơi thật sâu rồi chết lặng, giống như là chưa thể tin được diễn biến lại đi đến mức này.
Cô gái giữ yên trang cuối trong tay. Một giọt nước mắt lại rơi xuống lần nữa, chạm vào hình ảnh Ken đang mỉm cười trong trang giấy. Và lần này, vệt sáng phát ra rõ ràng hơn lần trước. Không chỉ là lấp lánh mà là những hạt bụi sáng đang bay lên từ trang giấy như thể nó đang thở.
Cô dụi mắt.
"Ủa… phát sáng hả? Hay do mình khóc đến mờ mắt rồi? Thôi dẹp! Ngủ! Ngủ! Ngủ!" Cô gào lên, gập ngay cuốn sách lại. Nhưng trong lòng lại có chút gì đó bất an không gọi tên được.
Cô không tài nào biết được, khi giọt nước mắt của mình đánh dấu trên dung mạo của chàng hoàng tử trong tranh, cũng là lúc cô đánh thức cả một người.
☆° ゚☆° ゚☆° ゚
Ở một nơi cách ngôi nhà của cô gái nhỏ khoảng năm cây số, trong căn phòng chật hẹp đầy rẫy giấy, bóng người khoác hoodie đen đang say sưa vẽ vời trên chiếc bàn gỗ nâu. Đột nhiên, đầu bút khựng lại, người đó thôi không vẽ nữa. Ánh sáng từ màn hình hiện lên một dòng chữ "Đơn hàng đã được giao thành công". Trang website bán hàng tựa như một bức tranh, dần bị đầu bút cảm ứng trên màn hình thao tác xóa đi.
"Ha ha! Bắt đầu rồi!"
Vòng môi gã cong lên. Một cơn đau ập tới khiến cơn ho khan vang vọng, ánh mắt của người đó đăm chiêu nhìn vết thương trên cánh tay ngày một ăn mòn cơ thể. Cái xác này... có lẽ chẳng còn dùng được hơn ba tháng nữa. Gã thở dài, cảm giác cần hít một luồng không khí để xua đi cơn bức bối trong tâm trí.
Người đàn ông rời khỏi bàn làm việc, đứng nhìn ra khung cửa sổ dõi theo thứ ánh sáng nhập nhòe và tĩnh lặng của đô thị lúc nửa đêm. Ánh mắt ấy xa xăm, như đang cố tìm đến một ngôi nhà gỗ nhỏ có giàn hoa giấy hồng đã tắt lịm ánh đèn. Ông ta nhếch nhẹ môi, lẩm nhẩm một câu nói:
"Đến lúc phải về rồi, Công chúa nhỏ ạ!"
Tựa như có một con dơi nào đó trong đêm đen đã nghe thấy lời thì thầm kia, chắp cánh chao liệng vào nền trời tĩnh mịch. Nó bay một mạch đến tận một ngọn cây sao đen âm u, rỏ đôi mắt sáng quắc của mình nhìn xuyên qua khung cửa sổ. Trong căn phòng áp mái kia, ánh đèn đã tắt lặng. Loài sinh vật này khạc khạc mấy cái, rồi thu mình co người vắt vẻo trên một cành cây.
Một luồng ánh sáng tím nhạt đột ngột từ bốn phía của khu vườn đang bao bọc lấy ngôi nhà nhỏ chợt như những lưỡi dao bén ngọt phóng tới nhánh cây đang có con vật lạ xâm nhập.
"Éccc..." Con thú vừa định lim dim đã bị luồng sáng lao tới doạ cho hoảng hốt. Nó đập cánh lao vút lên bầu trời. Nhành cây chỗ mà con dơi vừa đậu bị một sức mạnh nã trúng như là va phải một tia sét nhỏ. Thân cây rung nhẹ lao xao như phát đau, lá cây rơi rụng xuống nền đất đen ngòm.
Dù phía ngoài vườn xảy ra một vài động tĩnh nhưng không gian bên trong khung cửa sổ kia vẫn chìm vào một khoảng an nhiên tách bạch với tiếng ồn bên ngoài.
Hai giờ sáng,
Tích tắc. Tích tắc.
Tiếng kim giây đồng hồ trên tường di chuyển nhè nhẹ.
Một đêm cuối thu dịu dàng. Ánh trăng phủ tấm khăn mỏng sắc vàng nhạt hòa cùng màu đen tuyền của bóng đêm. Bầu trời thanh sạch mang theo mùi hương của sương giá đọng trên những phiến lá xanh đen.
Trong căn phòng nhỏ, cô gái ngủ say, ôm gấu bông to bằng nửa người mình. Trên bàn, quyển truyện “Thế giới song song” vẫn mở. Một trang giấy thấm nước mắt chợt phát sáng như từ muôn ngàn con đom đóm nhỏ bay ra. Có một linh hồn đã được đánh thức bởi những giọt nước mắt thấm đẫm trên trang giấy nâu vàng.
Sương khẽ khàng rơi trên tán lá, hòa tan vào khoảng không vô tận. Những chồi non xanh mướt vươn mình. Nụ hoa e ấp nở. Đứa trẻ lén lút cao hơn. Tiếng quạt máy thổi phà phà. Đèn ngủ phả sắc vàng vọt. Bóng đen ngả dài, trườn tới giường, khẽ nghiêng đầu nhìn cô bé chủ nhà vẫn đang chìm trong giấc mộng.
Hai năm qua, cô nhỏ đã lớn hơn rồi!
Ánh mắt tím lướt qua nơi cuốn sách đặt trên bàn học, rồi thư thả ngả người ngồi trên ghế xoay, đung đưa qua lại.
Xin chào công chúa, tôi sẽ đưa cô về với Ethelion!