Chương 88: Lai lịch không nhỏ.
Về đến nhà đã là đầu giờ chiều, trong nhà vẫn không một bóng người. Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ gặp chú Ba ngồi ngay ghế sofa trừng mắt nhìn y, sau đó là một màn cằn nhằn dài lê thê không hồi dứt như thường lệ, đáng tiếc vận khí của y chả bao giờ được ông trời chiếu cố cả. Thường ngày thật không mong ổng đến nhưng bây giờ lại muốn gặp ổng đến lạ thường. Y còn một bụng gúc mắc muốn giải toả với ổng đây.
Tâm tình tồi tệ không có nơi giải toả, y gọi một phần đồ ăn ngoài về nhà thế là vừa ăn vừa lên mạng tra thông tin thử. Nhập dòng địa chỉ mà Richard cung cấp rồi tìm kiếm thử, quả thật hiện lên thông tin của Công ty an ninh tập đoàn Chung Cực phân nhánh ở phía Bắc. Thực ra lúc đầu y đã cũng ngờ ngợ đoán ra được phần nào chuyện này.
Lão hồ ly kia thiên phòng vạn phòng cũng có lúc tránh không khỏi sơ hở, cứ nghĩ y vẫn hôn mê cho nên lúc đi thăm bệnh vẫn mặc nguyên bộ đồng phục đầy chói mắt cấp bậc thần thánh kia. Lại nói khi tỉnh lại, ổng cứ nghĩ đặc tính làm sai lệch trí nhớ của bộ đồng phục sẽ tác động lên người thường nên cũng chưa thay vội. Nhưng người đã được Trung tâm đóng khế ước lên người đương nhiên là có thể quan sát thấy huy hiệu, đồng phục, quân hàm, tất cả mọi thứ. Khi nhìn thấy y cũng chấn kinh không ít nha, mất một lúc lâu mới hồi phục trạng thái bình thường được.
Mỗi chi nhánh đều có ít nhất hai Ghost Hunter - cấp S trấn thủ, mà bên y ngoài Phù thuỷ đỏ ra thì người còn lại tên là Giải Liên Hoàn. Gã đương nhiên không thể chui rúc ở trong xó bên này được rồi, bằng không đã sớm lôi đầu y về. Nhà ổng cùng y đều ở Hàng Châu, Trung tâm phía Tây chỗ y lại ở Tứ Xuyên, phía Nam lại ở Hải Nam, còn phía Bắc lại ở Sơn Đông. Nếu so về khoảng cách, từ Hàng Châu đến Sơn Đông đương nhiên là gần hơn cho nên khả năng này xảy ra rất cao. Sau khi xác định lại bằng địa chỉ y đã khẳng định rằng suy đoán của mình đúng.
Hiện tại trong lòng y cứ như có ngàn vạn con kiến bò qua, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Sốt ruột như ngồi trên đống lửa, chưa an phận được mười giây đã đứng lên đi tới đi lui lòng vòng, thỉnh thoảng còn ngó ra cửa thăm chừng coi ổng có đến không. Kết cuộc kiên nhẫn bị bị đem đi bào mòn mà vẫn chưa thấy tăm hơi đâu, y phóng đến điện thoại bàn nhấn một dãy số. Chuông reo chưa được hai hồi đã có ngời nhấc máy, truyền đến một giọng sang sảng: “A lô! Ai đấy?”
“Là tôi đây. Chú Ba tôi có ở đó không?” Ngô Tà cũng lịch sự đáp. Đám đàn em của ổng ai nấy cũng vậy, dùng tông anh chị để tiếp chuyện, thô lỗ muốn chết.
Tên kia nghe xưng hô gọi “chú Ba” thân mật lập tức biết y là ai, đổi một giọng cười giả lả cụp đuôi xuống: “À là Tiểu Tam gia đấy à? Cậu tìm Tam gia sao, nhưng Tam gia ra ngoài từ đêm qua vẫn chưa trở về. Cậu có muốn nhắn gì không, một lát Tam gia về tôi sẽ truyền lời lại.”
“Bình thường giờ này chú tôi làm gì?” Y không quan tâm lại hỏi ngược lại.
Tên kia ngớ người ra mấy giây rồi cũng đáp: “Bình thường giờ này Tam gia đã đến đây hội họp với anh em, cùng đi kiểm hàng hay đi đến gặp đối tác bàn chuyện làm ăn đến tối mới tan tầm.”
“Ừm! Vậy nếu chú Ba tôi về nhắn ổng qua nhà tìm tôi gấp.”
Nói xong liền cúp máy, y thở dài nằm ườn ra sofa đầy chán nản. Cuối cùng cũng không có gặp được ổng, một bụng nghẹn tức vì vậy vẫn căng tràn không có tiêu biến. Ổng quả nhiên tách biệt thời gian ra làm hai đoạn, từ tối cho đến trưa hôm sau lặn biệt tăm biệt tích, thời gian còn lại vẫn điều hành quản lý đám người của ổng cùng chuyện làm ăn đâu ra đấy rõ ràng. Lão cáo già này! Qua mặt y mấy chục năm quả nhiên là không đơn giản mà.
Phải biết một điều rằng bước chân vào giới này toàn thế gia vọng tộc hàng ma lâu đời, người thường muốn chen chân vào cũng là chuyện khó. Mà ổng là ai? Ngô gia - Ngô Tam Tỉnh, một trong cửu đại gia tộc danh chấn khắp tứ phương, còn là truyền nhân ưu tú có thiên phú cao nữa. Tức là cái nghề diệt ma này đã bắt đầu từ thời của ông nội y, rồi truyền đến ổng là người thứ hai. Chỉ có hai người mà đã đem danh tiếng Ngô gia viết vào hàng Gia tộc huyền thoại, thực lực rốt cuộc ở mức nào chứ?
Lại nói ổng mười sáu tuổi xuất đạo tự mình xuống mộ, điêu là cái chắc! Mẹ nó y dám thề độc ổng xuống mộ chủ yếu là diệt ma, đạo mộ chỉ là tiện tay thôi. Nghĩ đến chuyện này ổng cứ thần thần bí bí che giấu qua mặt y mà che giấu tận hai mươi năm!!! Chỉ nghĩ thôi ruột gan đã muốn lộn ngược lên đầu, ức chế vô cùng.
Y bật dậy đi lên lầu, ngồi trên giường bắt đầu tĩnh tâm thiền định. Từ khi tỉnh dậy vốn không có thời gian lo nghĩ đến bản thân, chỉ biết sức mạnh vẫn tồn tại nhưng không nắm rõ là tồn tại bao nhiêu phần. Dù sao cũng là chuyển dời linh hồn qua một thân thể khác, tuy chưa thể phối hợp linh hoạt với cơ thể ngay lập tức nhưng tổn hại chút ít là điều không tránh khỏi.
Ngô Tà điều khiển linh lực chạy một vòng khắp cơ thể mới giật mình phát hiện: Tinh thần lực của y không vì chuyển đổi cơ thể mà ảnh hưởng gì, linh lực duy trì ở mức cao nhất như mọi khi cơ hồ còn mạnh mẽ hơn đôi chút. Mặt khác, cơ thể này có sức mạnh hơn thể chất yếu ớt trước đây của Trầm Uyển Đình, tay chân nhanh nhẹn gân cốt linh hoạt thật sự là mạnh càng thêm mạnh. Nhận ra điều này tâm tình của y được cứu rỗi đôi chút.
Kéo tay áo mình lên, nhìn vết đen bám vào cánh tay như bộ rễ hút máu mà y khó hiểu. Đây là thứ gì đây? Có liên quan đến loại ấn ký nào hay không? Nguyên do nào nó lại xuất hiện trên người y? Đây chính là một bí ẩn nhất thời khó mà giải thích được. Nhưng tạm thời nó còn chưa có gây ra bất lợi gì đối với cơ thể cho nên y mới không để tâm, chuyện này sau này có dịp hẳn tìm hiểu.
Việc trước mắt gây khó khăn cho y chính là sự xuất hiện của Trầm Uyển Đình. Vốn định để Richard thông báo nhiệm vụ xong rời đi, y sẽ tự mình ở lại giải thích tất cả mọi chuyện với họ cho tường tận. Nào ngờ giữa đường xông ra nhân vật vốn không thể nào xuất hiện tại đó, mọi người nháy mắt kéo tâm điểm lên người cô ta, y thật sự là có mười miệng cũng không giải thích được. Ai tin chứ? Nhân chứng sống sờ sờ đang đứng đó, y tự dưng đi gây sống gió bảo không phải chẳng khác nào biến cái gai trong mắt họ càng trở nên khó coi hơn? Y cũng không có ngu ngốc tự mình khiêng đá đập vào chân như vậy, cho nên bước ban đầu chỉ là cẩn thận dò xét.
Dò xét xong phát hiện cô ta có vấn đề lại không thể nói. Nói rồi có được lợi ích gì? Một bên là đồng đội cũ cùng vào sinh ra tử vừa mới từ cõi chết trở về, một bên là người xa lạ lần đầu gặp mặt trong tình cảnh không ưa thích gì mấy. Cả đám đang ở đáy tuyệt vọng được cứu vớt lên một cách ngoạn mục đương nhiên nên nghe theo phe nào kết quả cũng đã rõ ràng. Thời điểm đó y mà nói ra sự thật, bọn họ không đem y trói lại quăng xuống giếng dìm chết đã là may rồi.
Nháy mắt bị rơi vào thế bị động, tứ phía chèn ép đến mức đành phải im lặng, một bụng nghẹn uất không nói thành lời. Nhìn họ cười cười nói nói, vây quanh thân ảnh Trầm Uyển Đình y chợt cảm thấy có đôi chút tủi thân. Trước đó tại tang lễ, dáng vẻ đượm buồn của bọn họ đánh động tâm can y khiến y dồn bao nhiêu quyết tâm quay trở về. Chuẩn bị một màn bất ngờ đầy bí ẩn sắp sửa công khai thân phận thật, đùng xuất hiện cái “thân phận thật” kia. Tâm tình hưng phấn của y nháy mắt như bị đá thẳng xuống đáy vực, lại còn bị sự làm ngơ của những người đồng đội nhẫn tâm chà đạp lần nữa.
Nhất là cái hành động mà y thấy cuối cùng trước khi rời đi của Muộn Du Bình, không hiểu sao giây phút đó trái tim dường như hẫng đi một nhịp. Cảm giác mất mát nhanh chóng xâm chiếm tâm trí.
Suy nghĩ lẩn quẩn một hồi đột nhiên cơn buồn ngủ ập đến, nhanh đến choáng váng khiến y chống đỡ không kịp. Ngẫm lại mới sực nhớ đêm qua y không có nghỉ ngơi đàng hoàng, nếu bây giờ không giữ sức thì làm sao ngày mai có tinh thần đi chiến đấu vì nhiệm vụ mới được? Nghĩ vậy y liền buông mình nằm xuống giường, ngay cả chăn cũng không đắp mí mắt đã nhắm chặt. Trầm ổn tiến thẳng vào mộng đẹp.