bởi Kỳ Kỳ

5
1
4105 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Hai (2)


Thế là kế hoạch của Sam bắt đầu. Nó vào rừng mỗi ngày để đi tìm Hạnh Phúc. Thằng nhóc nói dối với ông rằng mình chỉ loanh quanh khu vực gần suối thôi. Vì thấy nó đã thạo đường đi, ông nội cũng không cản nó nữa. Ông cho nó một cái còi nhỏ, dặn dò nếu gặp phải chuyện nguy hiểm thì báo hiệu ngay cho ông.

Mỗi ngày trôi qua là một lần gặp gỡ mới với Hạnh Phúc. Con bé không nhớ Sam, và ngày nào cũng là ngày sinh nhật lần thứ tám của nó. Sam không cố gặng hỏi nữa mà quyết định diễn theo con bé, cũng vờ như mới gặp Hạnh Phúc lần đầu. Được chừng gần một tuần, con bé có vẻ thân thiện với nó hơn. Phản ứng khi bắt gặp Sam trong rừng cũng không còn quá sợ sệt hay tránh né nữa. Có lẽ dù không nhớ rõ, Hạnh Phúc vẫn còn cảm giác thân thiết mơ hồ.

Sam còn nghĩ ra cách tặng cho Hạnh Phúc một món đồ. Nó không mang nhiều thứ trong chuyến về quê này, chỉ có mỗi mô hình Siêu Nhân trong ba lô là có thể làm quà được. Dù hơi tiếc, nhưng nó vẫn đưa cho Hạnh Phúc.

“Tặng cậu này. Bỏ nó vào trong túi đi. Ngày mai nếu thấy nó thì hãy nhớ đến tôi nhé!”

“Đây là ai?” Con bé tròn mắt hỏi.

“Siêu Nhân đó. Anh là người hùng cứu giúp mọi người khi họ gặp nạn.”

“Người hùng ư?”

“Ừ. Siêu Nhân còn biết bay nữa!” 

Sam chĩa một cánh tay lên cao, diễn lại tư thế chuẩn bị cất cánh của Siêu Nhân. Nó không có áo choàng như anh, chỉ có chiếc ba lô chứa đủ thứ đồ phía sau. Thế mà bộ dạng của nó lại làm Hạnh Phúc thích thú. Con bé ngó trân trân, như thể đang chờ đợi Sam bay lên thật.

“Thế giới bên ngoài… có Siêu Nhân và có thể bay lượn ư?” Hạnh Phúc hỏi lí nhí.

Sam đáp:

“Có chứ! Ngoài ra còn có Người Khổng Lồ Xanh, Người Sắt, Người Nhện…”

Nó bắt đầu kể tên hàng loạt siêu anh hùng trong truyện tranh, phim ảnh mà nó ngưỡng mộ. Hạnh Phúc thì mồm chữ O miệng chữ A trong kinh ngạc. Con bé reo lên sau khi nghe nó kể xong:

“Tuyệt quá! Mình muốn được gặp họ!”

Đưa tay gãi đầu, Sam không rõ mình nên giải thích với con bé thế nào về việc những vị anh hùng kia là không có thật. Nhưng nó chợt nhận ra đây có thể là cơ hội tốt giúp Hạnh Phúc tìm hiểu thế giới xa hơn cánh rừng này. Thế là nó nói:

“Họ không sống trong rừng đâu. Hiện giờ, họ ở một thành phố khác thuộc đất nước khác… Nhưng cậu vẫn có thể gặp họ qua màn hình tivi ở nhà ông tôi.”

“Tivi à?” Hạnh Phúc ngập ngừng. Ở nhà nó chẳng có tivi, nhưng nó đã từng đọc được trong quyển sách nào đó, tivi là một cái hộp chữ nhật phát ra tiếng và hình. Tuy nhiên, mẹ nó không thích con gái mình tiếp xúc với những thứ từ thế giới bên ngoài như thế. “Trong tivi có nhiều kẻ xấu. Mẹ tôi bảo thế.”

“Trời!” Sam bất ngờ la lên. “Trong tivi toàn thứ hay ho đấy! Có vài người xấu, trên tin tức chẳng hạn, nhưng cũng có người tốt. Và cả Siêu Nhân nữa!”

Trong khi Hạnh Phúc còn đang băn khoăn vì sao mẹ chưa bao giờ đề cập đến người tốt, hay Siêu Nhân trong chiếc tivi ở thế giới bên ngoài, Sam đã kéo cánh tay nó.

“Đi nào. Tôi sẽ chỉ cho cậu để cậu thấy tận mắt luôn.”

Hạnh Phúc cố níu Sam lại, nhưng bản thân nó cũng muốn được tìm hiểu thế giới bên ngoài. Thế là nó để Sam kéo đi, càng lúc càng xa dòng suối quen thuộc. Trong lòng con bé là những suy nghĩ đối nghịch nhau. Một mặt, nó cảm thấy bất an khi phải rời khỏi nơi an toàn đến chỗ hoàn toàn xa lạ, đã thế còn làm trái lời mẹ. Mặt khác, nó lại vô cùng hào hứng.

Còn Sam, nó không chỉ muốn Hạnh Phúc đến xem tivi. Nó còn muốn tìm ông nội để xem ông có thể giúp con bé chữa trị chứng mất trí không. Ông quen biết nhiều người như thế, chắc hẳn sẽ có bác sĩ nào đó giúp được. Rồi Hạnh Phúc sẽ nhớ ra nó là ai. Chúng nó sẽ là bạn tốt của nhau, ngày ngày cùng nhau khám phá khu rừng. Theo lối suy nghĩ đơn giản của Sam thì mọi việc sẽ tốt đẹp như vậy. Nó đã quan sát Hạnh Phúc nhiều ngày nay. Con bé luôn chỉ mặc mỗi một bộ đồ và đôi giày lệch nhau. Xem ra thì người mẹ của con bé không chăm sóc nó tốt như lời nó kể. Con bé cũng không được đến trường. Chưa hết, con bé từng nhắc đến việc mẹ nó cấm không được tiếp xúc với ai khác. Như thế chẳng khác gì giam cầm con mình. Sam cảm thấy may mắn, vì bố mẹ và cả ông nội đều yêu thương nó, cho nó được tự do bay nhảy, miễn là không quá xa.

Sam củng cố lòng tin của Hạnh Phúc khi nhận thấy bước chân của con bé thật nặng nề.

“Người ở thị trấn đều rất tốt. Giống như tôi và ông nội vậy. Họ sẽ không làm hại cậu. Nếu cậu vẫn sợ, chúng ta chỉ ra đó nhìn một chút rồi về ngay. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu mà. Tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Nghe thế, Hạnh Phúc có phần yên tâm hơn một chút. Chẳng hiểu sao nó tin tưởng Sam, lại rất thích bầu bạn cùng thằng nhóc. Nó cứ ngờ ngợ, rằng cả hai đã quen biết từ trước. Mà đúng là thế thật. Chỉ có một điều đứng giữa nó và chuyến phiêu lưu ra bìa rừng, là mẹ nó. Con bé không thích cảm giác làm trái ý mẹ mình, như thể nó sẽ phản bội lại lòng tin của mẹ.

“Mẹ không muốn tôi ra bìa rừng…”

“Chỉ một chút thôi mà!” Sam nài nỉ. Nó đã đưa con bé đi gần nửa đường ra ngoài rồi. Không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Nhất định nó sẽ đưa con bé đến gặp ông, để ông không cho rằng nó tự tưởng tượng ra người bạn này nữa. “Cố lên nào, Hạnh Phúc!”

Sự tò mò về thế giới có đủ thứ hay ho mà Sam đã kể thôi thúc Hạnh Phúc tiến bước. Nếu tìm được điều gì đó tốt đẹp ở thế giới bên kia, nó sẽ kể cho mẹ nghe, và có thể mẹ sẽ không còn thấy nơi đó xấu xa nữa. Hai đứa trẻ đi chầm chậm bên nhau, dưới những tán cây già nua đang dần khô héo.

Chúng đã đến bên rìa. Hạnh Phúc có thể thấy những ngôi nhà trắng ở đằng xa, và một con đường nhựa nhỏ. Thế giới bên kia đang gọi mời nó, đi cùng là nỗi sợ hãi vô hình. Dường như có một bàn tay đang níu nó lại trong rừng. Trong tiếng xào xạc của đám cây vang lên giọng nói của mẹ:

“Đừng ra khỏi rừng… Thế giới ngoài kia rất đáng sợ…”

Hạnh Phúc cố gạt đi nỗi sợ. Nó tiến bước trong sự động viên của Sam. Trong khoảnh khắc bằng một cái chớp mắt, dường như con bé đã nhìn thấy điều gì. Nó khựng lại. Hai tay ôm đầu.

“Cậu bị làm sao vậy?” Sam nắm lấy cổ tay con bé, lay nhẹ. “Hạnh Phúc?”

Con bé mở mắt. 

“À… Không có gì… Tôi nghĩ mình đã thấy ai đó…”

Đưa mắt nhìn xung quanh, Sam chẳng thấy có người nào khác ngoài hai đứa. Nó nói:

“Không có ai ở đây. Chỉ có tôi và cậu mà.”

“Có lẽ tôi nhìn nhầm…”

Sam không nói gì thêm. Tay nó trượt xuống đến bàn tay của Hạnh Phúc và nắm lấy thật chặt. 

“Khi nào cậu sẵn sàng, chúng ta sẽ đi ra ngoài.”

Hạnh Phúc quay sang Sam, mỉm cười nhẹ. Nó thầm biết ơn thằng nhóc đã kiên nhẫn đợi nó làm quen dần với khung cảnh bên ngoài cánh rừng. Sau một vài phút, tưởng như đã lâu lắm rồi, con bé lên tiếng:

“Tôi sẵn sàng rồi.”

“Tuyệt!” 

Chúng siết tay nhau, rồi cùng đếm đến ba. Chân chúng đã vượt qua ranh giới giữa rừng và thị trấn, đặt lên vệ đường. 

Ngay lúc đó, có tiếng ù ù vang lên trong đầu Hạnh Phúc. Con bé lại nghe thấy mẹ: “Hạnh Phúc! Hạnh Phúc! Con ở đâu? Con đã đi đâu rồi?”

Con bé hẳn đã ngây ra đó một lúc lâu, đủ lâu để Sam hoảng sợ. Nó nắm lấy vai con bé và lắc mạnh.

“Cậu có nghe tôi nói không? Hạnh Phúc ơi?!”

Giọng nói trong đầu nó im bặt. Con bé mở miệng, nhưng chỉ lắp bắp được vài từ không có nghĩa.

“Cậu làm tôi lo đấy!” Sam nói. Lúc đó, nó đã hạ quyết tâm phải giúp Hạnh Phúc chữa bệnh. “Chúng ta mau đi gặp ông tôi thôi. Chắc chắn ông sẽ có cách chữa trị cho cậu. Nếu không, vẫn còn có mẹ tôi mà. Mẹ tôi là y tá rất giỏi đấy!”

Sam cứ oang oang, nhưng Hạnh Phúc không để lọt tai chữ nào. Cứ mỗi căn nhà chúng đi qua, mỗi bước tiến xa khỏi khu rừng, giọng nói trong đầu con bé lại nhỏ dần đi. Thế rồi, những giọng nói khác to hơn nhiều bắt đầu xuất hiện. Chúng không phải của mẹ nó.


“Sao con không nghe lời vậy hả?”

“Lúc nào cũng la cà, bướng bỉnh!”

“Bố mẹ đã dặn ở trong nhà rồi mà!”

“Con hư!”

“…”


Cơn ớn lạnh chạy xuyên qua Hạnh Phúc. Người nó co rúm. Khung cảnh thị trấn bình yên trước mắt nhòe hẳn đi. Thay vào đó, nó thấy những cái bóng mờ mờ ảo ảo lướt qua trước mặt.

“Con với chả cái! Không lo học hành, cứ thích chạy vào rừng rú làm gì không biết!”

“Ở đó có bạn con!”

“Bạn? Đứa nào rủ con vào rừng? Từ ngày mai chỉ được ở trong phòng học bài thôi, không được bước ra khỏi nhà nửa bước. Nghe rõ chưa?”

“Nhưng ba mẹ có ở nhà đâu! Toàn đi làm đến tối mịt mới về! Con buồn! Con muốn ba mẹ ở nhà với con!”

“Im đi! Đừng có trả treo nữa! Về phòng làm bài đi. Không làm xong thì khỏi ăn cơm!”


Sam không tài nào thấy được cảnh đó. Nó chỉ biết Hạnh Phúc bỗng dưng khuỵu xuống đường, tay ôm lấy đầu và la hét inh ỏi. Lúc đó, nó chỉ có thể ôm lấy con bé.

“Cậu lại thấy gì à? Hạnh Phúc ơi… Tôi ở đây… Tôi ở đây…”

Một tay Sam vuốt ve tấm lưng của Hạnh Phúc. Ông nội hay làm thế mỗi khi nó ốm hay khóc nhè. Điều đó khiến nó cảm thấy được an toàn, được vỗ về và yêu thương biết bao. Nó mong rằng Hạnh Phúc cũng cảm nhận được.

Con bé có vẻ bình tĩnh lại. Mặt nó vẫn trắng bệch, nhưng không còn la hét nữa. Nó ôm chầm lấy Sam.

“Tôi… Tôi thấy gì đó… Tôi thấy có hai người lớn… là ba và mẹ… Còn có một đứa trẻ nữa… Đứa trẻ… giống như tôi vậy…”

Đầu óc của một đứa trẻ mười tuổi, dù thông minh như Sam cũng chưa thể giải thích được rõ ràng chuyện này. Nó chỉ có thể an ủi con bé:

“Có lẽ cậu gặp ảo giác thôi… Tôi nghe ông kể người đi rừng quá lâu, mất quá nhiều nước có thể gặp ảo giác…”

Cũng có thể do quá sợ hãi môi trường mới mà Hạnh Phúc trở nên như thế. Dù sao thì Sam cần sự trợ giúp của người lớn ngay. Nó đâu thể để con bé như vậy hoài được.

“Nhà của ông nội ở ngay kia thôi. Bên cạnh quán phở kia kìa.” Sam chỉ về phía trước, động viên Hạnh Phúc đứng dậy. “Tới đó, tôi sẽ lấy nước cho cậu nhé?”

Hạnh Phúc không nghĩ mình gặp ảo giác do thiếu nước. Nhưng vào lúc đó, nó vừa hoang mang vừa sợ hãi. Nó để mặc Sam kéo về nhà. 

Nhà của ông nội Sam có một mảnh sân nhỏ đầy cây cảnh đủ loại. Ông rất thích ngồi đọc sách ở đó những khi không vào rừng. Hôm đó cũng cũng thế. Vừa thấy bóng Sam ở cổng, ông đã nói vọng ra:

“Thằng oắt Sam đấy à? Về đúng giờ cơm nhỉ!”

“Là cháu đây! Cháu có đưa bạn về nữa. Người bạn sống trong rừng mà cháu đã kể với ông đấy.”

Nghe thế, ông nội nó quay lưng lại. Ông không nhìn thấy Hạnh Phúc, vì con bé vẫn đang lưỡng lự đứng ở cổng. 

“Còn có bạn nữa à? Hai đứa la cà cả buổi trong rừng phải không? Ông đã nói Sam đừng đi một mình mà. Làm ông tìm mày suốt cả sáng.”

Sam cười hì hì, trông chẳng hối lỗi chút nào. Nó quay sang Hạnh Phúc, nói với con bé:

“Vào trong thôi. Cậu ăn cơm cùng ông cháu tôi nhé?”

Gương mặt Hạnh Phúc đơ ra. Nó hãi hùng nhìn vào trong ngôi nhà, nhìn dáng người ông đang từ từ tiến về phía nó. Rồi nó lại nhìn Sam. Thằng nhóc chìa một tay về phía nó như lời khuyến khích, mời mọc Hạnh Phúc bước vào thế giới của nó. Thế nhưng, nó lùi lại. Nỗi sợ dâng lên trong lòng, cuồn cuộn như bão giông. Nó sợ một khi đã đặt chân vào bên trong khuôn viên ngôi nhà đó, nó sẽ mãi mãi phản bội lại mẹ mình.

“Đừng đi mà, Hạnh Phúc! Đừng rời xa mẹ…”

Đầu óc con bé quay cuồng. Nó ôm chặt lấy đầu và hét lên thật lớn. Như thế cũng không gạt đi được giọng nói của mẹ cứ lớn dần lên theo cơn giông bất chợt xuất hiện từ phía rừng:

“Quay lại ngôi nhà yên bình của chúng ta… Sẽ không ai la mắng hay phạt con… Chỉ có hai chúng ta thôi… Quay lại đi!”

Lời của mẹ như mệnh lệnh, khiến Hạnh Phúc bừng tỉnh. Nó đang làm gì thế này? Sao nó có thể nghĩ đến việc rời khỏi mẹ, phản bội mẹ mà bước ra thế giới bên ngoài chứ? Đó không phải là nơi dành cho nó. 

Đất trời giữa trưa đang nắng chang chang bỗng chuyển sang mờ mịt. Một cơn gió mạnh đẩy mây đen khổng lồ bao phủ lấy cánh rừng, lan rộng từ từ đến thị trấn. Sam và ông nội đều ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên vô cùng trước sự chuyển biến quá đột ngột này. Thế rồi, Hạnh Phúc quay lưng chạy vào rừng.

“Chờ đã! Hạnh Phúc!”

Sam chạy theo sau con bé. Nó vừa bối rối, vừa thấy có lỗi vì đã lôi con bé đến tận đây. Nhỡ đâu con bé bị nó làm cho hoảng sợ nên mới chạy vù đi như thế? Giông bão đến rồi, con bé sẽ không kịp về nhà mất. Nó phải giữ con bé lại cho đến khi mưa tạnh.

“Này! Sam!” Tiếng ông nội gọi vọng theo sau. “Đừng có đi vào rừng! Có bão lớn đấy! Hai đứa này!”

Hạnh Phúc không nghe Sam, còn Sam thì không nghe ông. Cả ba đều đuổi theo nhau vào rừng. Con bé cắm đầu chạy như thể có cái gì đó nguy hiểm ở phía sau. Sam cố hết sức mới bắt kịp chỏm đầu của đứa con gái trong đám cây. Khi vào rừng, nó để ý thấy cây cối hai bên đang chuyển thành màu xám xịt, như màu xanh tươi tốt vốn có của chúng đang bị hút cạn. Trên đầu, những tán cây va đập vào nhau dữ dội trong cơn gió lớn, tạo thành âm thanh xào xạc như thể chúng đang thì thầm.

“Chạy đi, Hạnh Phúc! Chạy mau! Người mẹ đang nổi giận! Người mẹ đang đi tìm cô đấy!”

Trong làn âm thanh hỗn tạp, Sam cũng có thể nghe thấy lời đó. Nó sợ lắm, nhưng nó nghĩ đến Hạnh Phúc. Con bé ắt hẳn đã nghe thấy những giọng nói đó suốt từ ban nãy, thế nên nó mới cư xử lạ, lạ hơn thường ngày như vậy. Thế là nó càng quyết tâm theo dấu con bé, để giữ lời hứa bảo vệ Hạnh Phúc.

 Đuổi theo Hạnh Phúc sâu vào rừng, men theo bờ suối nơi dòng nước đã hóa một màu đen khủng khiếp, băng qua hai cây đa sừng sững tạo thành cánh cổng, Sam đã đến được căn nhà tranh của con bé. Và, nó hoảng hốt vì cảnh tượng hoang tàn tại đó. Mây đen vần vũ trên cao. Hàng bạch đàn quanh nhà đã trụi lá. Hoa và bất cứ cây trồng nào quanh nhà cũng chung số phận. Chúng héo khô bên cạnh hàng tá con chim đã chết nằm trên bậc thềm. Sam thấy mảnh đất nhỏ là nơi Hạnh Phúc trồng trọt và nuôi thú vật. Nhưng giờ đây, thứ nó nhìn thấy là bãi đất khô cằn, chuồng gà phủ đầy mạng nhện. Nó đoán thứ trăng trắng trên bãi đất là xương động vật. Đây đâu phải là ngôi nhà nhỏ ấm cúng mà Hạnh Phúc đã nhắc đến chứ!

Trong nhà bốc mùi ẩm mốc. Sam phải bịt mũi chạy vào bên trong. Khắp nơi đều là mạng nhện và cây cỏ héo úa. Hạnh Phúc đứng ở lối ra vào, nhìn xuống người phụ nữ phủ phục xuống đất, trong tay ôm lấy một chậu cúc trắng.

“Mẹ?” 

Tiếng Hạnh Phúc vang lên. Người phụ nữ như bừng tỉnh. Mụ gầy guộc và nhăn nheo. Mái tóc dài phủ xuống tận đất. Nghe thấy tiếng con mình, mụ ta đưa tay về phía Hạnh Phúc.

“Con ta… Con của ta!”

Hạnh Phúc vội vàng lùi ra xa khỏi tầm với. Mẹ của nó sao lại thành ra thế này?

“Bà là ai? Mẹ tôi đâu? Bà đã làm gì mẹ tôi?”

“Ta là mẹ con!” 

Mụ hét lớn. Cả căn nhà, hay cả khu rừng, bỗng rung chuyển. Kẻ tự xưng là mẹ của Hạnh Phúc từ từ đứng dậy. Cơ thể mụ cao và lớp da trở nên thô ráp, đen đúa như một thân cây. 

“Ta là mẹ con.” Mụ  lặp lại. “Con không nhận ra ư? Ta là người đã đón con vào rừng. Ta đã chăm sóc con trong khi loài người bỏ mặc con. Ta cho con mọi thứ con cần. Ta… Ta là mẹ đây!”

“Không phải!” Hạnh Phúc thét lớn. “Mẹ tôi đâu có như thế này!”

Người phụ nữ đáng sợ kia nhoẻn miệng cười. Càng cố tỏ ra dịu dàng, trông mụ ta càng ghê rợn. Không còn nghi ngờ gì nữa, bà ta chính là mụ phù thủy trong câu chuyện của ông Huân.

“Hạnh Phúc không nhận ra ta…” Mụ thì thào bằng cái giọng rờn rợn. “Con gái ta không nhận ra ta… Nhưng không sao cả! Ta sẽ khiến mọi thứ quay trở lại từ đầu! Ta có thể khiến Hạnh Phúc mãi mãi ở bên ta!”

Mụ nâng chậu hoa cúc trắng lên cao. Những ngón tay dài ngoằng, đen đúa như cành cây khô thò ra, chực chạm vào cánh trắng tinh. Đúng lúc đó, Hạnh Phúc lao đến, giằng lấy chậu hoa.

“Không được! Đây là hoa mừng sinh nhật mẹ đã hái cho tôi! Bà không được làm hại chúng!”

Con bé cố giật lấy chậu hoa, nhưng chính nó cũng bị những sợi dây leo mọc ra từ cánh tay người phụ nữ quấn lấy. Nó vẫy vùng, luôn miệng kêu gào:

“Thả tôi ra! Thả ra! Bà là mụ phù thuỷ độc ác! Bà đã bắt mẹ tôi đi đâu? Trả mẹ tôi lại đây!”

“Mẹ của con ở đây!” Mụ ta tiếp tục nói bằng giọng cao vút. “Chính là ta! Ta là người mẹ duy nhất của con!”

“Không phải! Không phải bà!” 

Hạnh Phúc khóc nấc lên trong cơn đau và tuyệt vọng. Sam không thể đứng nhìn được nữa. Dù đang sợ đến lẩy bẩy tay chân, nó vẫn lao đến kéo cánh tay còn lại của người phụ nữ, không để bà ta quấn lấy Hạnh Phúc.

“Ngươi!” Mụ rú lên khi Sam cấu vào tay mình. “Tất cả là tại ngươi! Ngươi đã cướp đi Hạnh Phúc của ta! Chính ngươi đã đến đây và đưa con bé rời xa ta!”

Sam cắn vào cánh tay khô quắp như thân cây của người phụ nữ. Bị đau, mụ ta rống lên rồi hất mạnh, khiến thằng nhóc lăn xuống một góc nhà. Nhưng vì mải đối phó với nó, mụ không để ý rằng Hạnh Phúc đã lấy được chậu hoa. Trong cơn hoảng loạn, mụ ta chộp vội lại chậu hoa về phía mình.

“Hạnh Phúc! Mau đưa chậu hoa cho ta! Rồi chúng ta sẽ trở về ban đầu. Chúng ta sẽ mãi được an vui bên nhau. Đó là điều con muốn mà, phải không?”

Nước mắt giàn giụa, Hạnh Phúc cố níu lấy chậu hoa về phía mình. Con bé hét to:

“Không! Tôi không muốn ở đây nữa! Bà không phải mẹ tôi! Tôi muốn ra khỏi đây! Tôi muốn đến thế giới bên ngoài!”

“Đừng!” Mụ ta rống lên khiến cho căn nhà lại chao đảo. “Thế giới đó toàn kẻ xấu! Toàn những kẻ khiến con phải khóc! Chẳng phải con đã muốn bỏ chúng lại và ở bên ta đó sao?”

Nghe mụ nói thế, Sam xâu chuỗi lại từ câu chuyện của ông Huân, đứa trẻ bị lạc trong rừng, Hạnh Phúc quên hết việc đã gặp nó… Giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ. 

“Hạnh Phúc!” Nó gọi tên con bé trong khi lồm cồm bò dậy. “Chính mụ ta đã bắt cóc cậu! Mụ không phải mẹ ruột của cậu đâu! Nhà cậu cũng không phải ở đây. Ngôi nhà thật sự của cậu thuộc về thị trấn bên ngoài cánh rừng!”

Người phụ nữ gớm ghiếc trở nên điên dại. Mụ ta rú lên rồi liên tục dùng những chiếc rễ dài mọc từ chân mình giậm mạnh lên sàn nhà. Hạnh Phúc đã nghe thấy lời Sam, dường như con bé cũng nhớ lại điều gì đó. Nó càng giằng lấy chậu hoa cúc dữ dội hơn. Hai bên giằng co. Thế rồi, chậu hoa bỗng rơi xuống đất. Tan tành.

Những đoá hoa tinh khiết trở nên héo rũ ngay khi vừa chạm đất. Chậu cây vỡ ra thành nhiều mảnh. Thứ đất đen sì bên trong vương vãi ra sàn. Từ đống lộn xộn đó, nhiều tia sáng nhỏ lấp lánh bay lên. Chúng quấn quanh người Hạnh Phúc. 

Sam cố bò về phía con bé trong khi người phụ nữ rú lên. Nước mắt mụ ta màu trắng đục như nhựa cây, chảy xuống gương mặt nhăn nhúm. Hàng loạt tia sáng bên Hạnh Phúc bỗng chốc ập thẳng vào người nó, như thể con bé đang hút hết chúng vậy. Con bé hét lớn một tiếng. Hai tay ôm đầu vùng vẫy.

“Hạnh Phúc ơi!” 

Sam đã đến được bên con bé. Nó cố kéo tay con bé ra và nắm chặt lấy, như đang nhắc nhở rằng có nó ở đây. Hạnh Phúc đưa mắt nhìn Sam. Rồi nó nói:

“Tôi nhớ lại rồi… Tôi đã nhớ mình là ai…”

“Cậu nhớ rồi sao?”

“Phải. Tất cả…” Hạnh Phúc đáp một cách chắc chắn. “Tôi biết tôi là ai. Và mụ ta là ai.”

Cả hai đứa trẻ nhìn về hướng người phụ nữ điên loạn đang hóa thành một thân cây.