Nàng tiên cá và kỳ lân (1)
CẢNH BÁO
Truyện có yếu tố gây khó chịu cho người đọc. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc thêm.
***
Rì rào tiếng sóng vỗ. Đâu đó có lời hải âu gửi xuống từ trên cao. Nắng nhàn nhạt chạm vào cánh tay. Và rồi, điệu nhạc du dương bên tai.
Xin tạm biệt, ngày hè cùng tình yêu cháy bỏng
Ta sẽ chẳng quên được nàng, nàng hỡi.
Xin tạm biệt nàng…
Tình yêu ngày hè của ta
Bên bãi cát trắng và biển xanh
Là nơi ta đã để lại trái tim.
X-x-xin… X-xin tạm… b-b-b-iệt…
Ilsa mở to mắt. Trần nhà đen sì đập tan mộng tưởng về một bãi biển êm đềm và lôi cô trở về hiện thực một cách thô bạo. Chiếc đĩa than trong máy hát réo lên một hồi thống thiết, van nài cô mau kết thúc bản nhạc bằng cách tắt máy đi.
Nhạc vừa dứt, cánh cửa phòng thình lình bật tung. Ngay sau đó, người đàn ông cao lớn bước vào phòng, lê theo bùn đất và mùi tanh tưởi vào nơi Ilsa vừa mới quét dọn sạch sẽ.
Hắn quẳng cây súng trường xuống chiếc ghế sô pha bọc da đã sờn, chỗ Ilsa vừa nằm vừa mơ tưởng ban nãy. Sau đó, hắn cởi bỏ chiếc áo khoác dính đầy mưa, bùn và máu, rồi ném nó thẳng vào Ilsa.
“Giặt đi.”
Ilsa ôm chiếc áo khoác mang đầy thứ mùi kinh tởm kia. Cô nhìn nó, rồi lại nhìn lên tên đàn ông mà cô phải gọi là chồng. Cô căm ghét hắn.
“Điếc à?”
Hắn châm điếu xì gà, liếc nhìn về phía cô. Ilsa lặng lẽ quay đầu. Chưa ra đến cửa, hắn lại nói:
“À, giặt xong thì xuống hầm. Chiếnlợi phẩm mới của tao đang cần chăm sóc đấy.”
Vẫn không nói một lời, Ilsa nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Loáng thoáng tiếng hắn lầm bầm sau lưng, điều gì đó về “con đàn bà ngu xuẩn”.
Ilsa quẳng chiếc áo khoác vào chậu rửa, xả thật nhiều nước và chà đến mức rát cả hai tay. Dù cô đổ bao nhiêu mùi thơm vào cũng chẳng thể gột rửa cái thứ dơ bẩn, nhơ nhớp ở đó. Cô đã giặt đi giặt lại chiếc áo này bao nhiêu lần, và mỗi lần đều chỉ muốn xé toạc nó ra thành trăm mảnh. Nhưng cô biết, phá hỏng một chiếc áo này thì vẫn còn nhiều chiếc khác, vẫn còn nhiều cuộc săn đẫm máu khác và kết cục thì luôn là như nhau.
Horace Barnaby - gã đàn ông đang hút thuốc phì phèo trên tầng kia - là một tay thợ săn. Thứ hắn săn không chỉ là thú rừng, mà là những con thú quý hiếm, những sinh vật chỉ có trong thần thoại. Những sinh vật như cô.
Và, thật bất hạnh thay, hắn cũng là chồng của cô. Bản thân cô không muốn điều đó, nhưng ngoài nơi này ra, cô còn biết đi đâu được nữa? Kể từ khi hắn tước đoạt của cô mọi thứ, cô chỉ còn con đường đi theo hắn, phụng sự như một nô lệ. Cô có nhiệm vụ giặt giũ nấu nướng, trông coi nhà cửa, thoả mãn nhu cầu của hắn và đôi khi là của đám khốn nạn bạn hắn nữa. Đôi lúc, hắn trở về từ chuyến đi săn với một vài sinh vật kỳ dị, cô phải chăm sóc cho cả chúng.
Lần này cũng thế. Ilsa đi chân trần trên bãi cỏ nối dãy nhà chính với lối vào căn hầm ẩm mốc, nơi Horace nhốt những con thú bị biến đổi gen dị hợm của hắn. Nào là khỉ đầu voi, nào là rắn có vảy phát sáng, nào là chó hai đầu… Trời đã về khuya. Mùi đất ẩm sau cơn mưa hoà vào mùi hôi thối từ căn hầm sau khi được mở cửa khiến cô buồn nôn, dù cô đã quá quen thuộc với thứ mùi này.
Ilsa cẩn thận bước xuống hầm. Trong lòng cô tự hỏi liệu chiến lợi phẩm mà gã Horace mang về hôm nay là sinh vật đáng thương nào đây? Cô đi qua dãy chuồng nhốt các sinh vật đã qua biến đổi của hắn, chậm rãi và nhẹ nhàng để không đánh thức chúng dậy. Cô đến cuối căn hầm, nơi có một cái chuồng nhỏ nằm trong góc tối. Ilsa thắp đèn, và thứ bên trong chuồng khiến cô sửng sốt.
Đó là một cô gái gầy và nhỏ hơn cô. Nếu xét theo tuổi loài người, nó chắc chỉ độ mười ba mười bốn. Nhưng hẳn Horace đã không mang về nhà một đứa nhóc bình thường. Mái tóc cô bé mang sắc màu của ánh trăng, nhàn nhạt màu trắng. Nghe thấy tiếng động dù rất khẽ từ phía Ilsa, nó ngẩng đầu lên. Từ hai hốc mắt chảy ra thứ chất lỏng màu bạc thuần khiết vô ngần.
Một con kỳ lân! Ilsa suýt nữa đã reo lên như vậy. Thứ máu thuần khiết đến thế chỉ có thể là máu của kỳ lân mà thôi. Cô tiến đến gần để quan sát kỹ hơn tình trạng của cô bé. Hai mắt đã mù và hãy còn chảy máu, một chân bị đạn ghim, còn hai tay thì bị xích lại. Cơn rùng mình chạy qua cơ thể Ilsa khi cô nhận ra sự bạo tàn của gã Horace, chồng mình. Cô vội vàng lấy chìa khoá mở cửa chuồng.
Tiếng ken két não nề vang lên. Cô bé kỳ lân run bần bật và lùi hẳn ra sau. Ilsa cất tiếng:
“Đừng sợ! Tôi đến để chăm sóc vết thương cho em.”
Đứa trẻ kỳ lân trông sợ sệt đến tột độ. Nó cuộn người lại và cố tránh Ilsa xa nhất có thể. Nhưng sau nhiều giờ chạy trốn, vật lộn và bị tra tấn, nó giờ đã kiệt sức, và cũng chẳng thể chạy đi đâu.
“Tôi sẽ không làm hại em.” Ilsa cố trấn tĩnh cô bé. “Tôi mang thức ăn và thuốc đến… Nhưng tôi nghĩ rằng em cần nhiều hơn thuốc thang của loài người…”
Với các sinh vật huyền bí như kỳ lân, cách chữa trị của loài người không hiệu quả mấy. Tuy vậy, Ilsa vẫn băng bó vết thương và cho nó kia thuốc giảm đau. Ban đầu, cô bé vẫn ra sức phản đối, nhưng rồi cũng chịu thua và ngoan ngoãn để Ilsa chăm sóc.
“Em ăn chút gì đi.”
Ilsa kéo khay thức ăn đã gần nguội hẳn. Chỉ có vài mẩu bánh mì và thịt nguội. Cô bé kỳ lân ngửi ngửi cái khay, rồi lùi lại ra xa. Hẳn là những món này không phải đồ khoái khẩu rồi.
Ilsa thở dài. “Tôi không bao giờ ngờ rằng Horace bắt được cả kỳ lân… Theo cái cách man rợ thế này…” Đôi mắt cô nhìn vào dải băng trắng quấn quanh đầu của kỳ lân. “Có lẽ em không thích những món ăn của con người… Sáng sớm mai, tôi sẽ tìm chút đồ rừng cho em, nhé?”
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Ilsa, môi mở ra như định nói gì đó.
“Sao thế?”
Không có tiếng trả lời. Nó lùi lại vào trong một góc chuồng. Ilsa bảo:
“Tôi sẽ tìm quần áo và chăn ấm cho em. Đợi nhé.”
Chiếc váy mỏng tang mà cô bé đang mặc đã rách rưới, dính đầy bùn đất cùng máu. Ilsa chọn vài bộ đồ cũ của cô cùng vài chiếc chăn ấm, vừa để đắp vừa để lót lên ngủ. Nhưng trước sự tử tế của cô, kỳ lân vẫn không muốn giao tiếp.
Cũng phải thôi. Chính chồng, hay là chủ nhân của cô đã làm hại và bắt nhốt con kỳ lân còn non nớt ấy. Ilsa đâu thể mong chờ sự biết ơn từ cô bé kia. Nhưng đâu đó trong cô vẫn biết, bản thân mình và kỳ lân cùng chung cảnh ngộ. Nơi cô gọi là nhà thực chất chỉ là một cái chuồng khác.
Kỳ lân không nói gì suốt cả đêm đó, tuy vậy, nó vẫn đồng ý để cho Ilsa giúp mình thay y phục. Ilsa quay trở lại để kiểm tra vào gần trưa hôm sau. Cô bé kỳ lân đã ngủ được một chút và trông đỡ hơn đêm qua rất nhiều. Thế nhưng nó vẫn không chịu nói năng gì.
Horace không có được sự kiên nhẫn như Ilsa. Mỗi ngày trong gần một tuần sau đó, hôm nào hắn cũng xông vào hầm với roi da và những dụng cụ tra tấn khác.
“Tao cần một con kỳ lân, mày hiểu không? Một con kỳ lân mới đem tiền tới cho tao. Còn một con nhóc ốm yếu thì không.”
Hắn nói vậy và xô Ilsa ra khi cô đứng chắn giữa hắn và cô bé. Cô bị đẩy vào chuồng khỉ đầu voi bên cạnh. Con vật đáng thương bên trong rống lên thảm thiết.
Tiếng roi da quất mạnh vào chuồng. Horace lại hét:
“Mày có nghe không? Mau biến hình đi!”
Lần thứ hai hắn quất roi da xuống, hắn không nhắm vào chuồng sắt, mà vào chính cô bé kỳ lân. Mù lòa, nó không tránh khỏi đòn roi. Lớp da mỏng manh lại bị xé rách. Máu bạc ứa ra. Thế mà nó vẫn im thin thít. Như vậy lại càng làm Horace sôi máu hơn. Hắn liên tiếp vung roi. Từng đòn giáng xuống trước mắt gợi Ilsa nhớ lại những trận đòn thừa sống thiếu chết mà hậu quả của nó vẫn còn vương lại trên người cô.
“Đủ rồi!” Ilsa vội vã lao tới và ăn trọn một đường roi đau điếng vào lưng.
“Mày làm cái trò gì vậy, con đàn bà chết tiệt kia?” Horace gầm lên.
“Đừng đánh nữa! Đánh chết nó thì lấy đâu ra kỳ lân mà trình diễn? Vả lại, máu của nó là thứ cực kỳ quý hiếm. Ông muốn lãng phí như vậy sao?”
Gương mặt đỏ au của Horace dần dịu lại. Hắn phải cảm ơn Ilsa đã nhắc nhở hắn về món bảo vật trong tay.
“Được rồi. Nếu mày nói vậy, tao sẽ giao nó cho mày xử lý! Nó phải sẵn sàng trình diễn vào cuối tuần này ở dinh thự ngài thị trưởng. Nếu không, tao sẽ đánh chết cả hai đứa mày!”
Horace bước ra ngoài. Hắn đóng sập cửa hầm một cái rõ to. Ilsa hít một hơi thật sâu. Cái mùi ngai ngái trong hầm dù khiến cô buồn nôn cũng còn phải thua xa Horace. Chỉ cần nhìn thấy hắn, hay chỉ nghe thấy tiếng hắn cũng khiến cô run rẩy trong sợ hãi và căm hận.
Vì, cũng như những sinh vật đáng thương trong căn hầm này, cô là nạn nhân của hắn. Khi Horace “săn” được một sinh vật nào đó dị thường, hắn sẽ kiếm tiền từ chúng. Lúc xưa, hắn chỉ có thể bắt được những con vật bị biến đổi gen và đem bán cho các gánh xiếc nhỏ lẻ. Dần dà, hắn cũng thu được chút vốn liếng cùng tiếng tăm. Hắn được chào đón ở những buổi tiệc xa hoa của giới thượng lưu với tư cách người cung cấp giải trí.
Ilsa đã gặp hắn trong một buổi tiệc như thế.
“Em có muốn nghe một câu chuyện không? Câu chuyện về nàng tiên cá.”
Đột nhiên, Ilsa lại nói thế. Cô tiến lại gần cô bé kỳ lân, ngồi bệt xuống bên cạnh. Ngón tay cô lần theo những vết roi trên người kỳ lân, dịu dàng lau máu.
“Nhiều năm về trước, có một nàng tiên cá đã rời khỏi ngôi nhà của mình dưới đáy đại dương.” Ilsa vẫn kể bất chấp việc kỳ lân chẳng đáp lời. “Các sinh vật huyền bí như tiên cá, hay kỳ lân như em, đều có thể biến thành con người, để sống giữa họ một cách hoà bình và không gây sự chú ý. Nàng tiên cá khi lên bờ cũng trở thành một thiếu nữ dùng giọng hát của mình để giải khuây cho những con người mà cô gặp trên đường. Thế rồi, cô nhận được một lời mời biểu diễn trong một gánh hát lớn.”
Ilsa dừng lại một chút. Hôm trước cô đã vào rừng hái ít thảo dược trị thương, và bây giờ đang đắp chúng lên người kỳ lân.
“Sau đó, hàng đêm, tiên cá đều đến biểu diễn ở những buổi tiệc xa hoa. Cô thích việc ca hát này. Càng lún sâu vào đó, cô càng quên đi đại dương bao la. Đến một đêm, cô gặp được gã đàn ông bảnh trai nọ.”
Giọng nói của Ilsa như bị gằn lại. Cô đang cố giữ bình tĩnh nhưng kỳ lân đã nghe được sự căm giận trong lòng cô.
“Gã đàn ông đó đã cướp đi của nàng tiên cá không chỉ niềm yêu vui ca hát, mà còn nhiều hơn thế. Hắn biết, ngay từ khi hắn nhìn thấy cô, ngay từ khi cô cất giọng hát, hắn đã biết cô thật sự là ai. Hay là thứ gì. Một món hời mà người chủ gánh hát trước đó của cô không tài nào nhận ra mình đã có trong tay. Vài câu tán tỉnh, vài lời hứa hẹn về tương lai tươi sáng cùng cuộc sống sung túc, nàng tiên cá là con ngốc đã đặt trọn niềm tin vào gã đàn ông điển trai. Để rồi, rất nhanh sau đó, cô hối hận.”
Kỳ lân xoay người như để được đối diện với Ilsa. Cô vẫn tiếp tục câu chuyện.
“Tình yêu là thứ hắn không hề có, nhưng sẵn sàng trao đi bất cứ lúc nào để lấy được mọi thứ từ cô. Hắn tước đoạt sự thuần khiết của cô, tước đoạt từng viên ngọc trai hóa từ nước mắt cô. Cuối cùng, khi nhận ra cô không còn có thể khóc được nữa, hắn đã đánh thuốc cô và cắt đi chiếc đuôi cá của cô, chỉ để đổi lại lấy căn biệt thự đã cũ nơi họ đang sống.”
Khoảng lặng rơi xuống căn hầm sau khi Ilsa dứt lời. Ngay cả những con vật bị nhốt trong chuồng khác cũng im ắng, như thể hiểu được nỗi đau từ nàng tiên cá. Từ Ilsa.
Đó là câu chuyện về nàng tiên cá, cũng là câu chuyện của cô. Người cá một khi đã mất đi chiếc đuôi của mình, họ sẽ phải sống như một con người với hai chân, mãi mãi không thể quay về biển khơi được nữa. Và như thế, Horace cũng đã tước đi đại dương của Ilsa, khiến cô mãi trông về hướng biển với sự tiếc nuối, ân hận đến vô tận.
Cô không còn biết làm gì khác ngoài phục tùng Horace. Nhiều lần cô thử bỏ trốn, nhưng hắn luôn tìm được cô, và cơn thịnh nộ của hắn lần sau luôn dữ dội hơn lần trước, như sóng dữ xô bờ không ngừng nghỉ. Hắn tra tấn cô bằng mọi cách có thể nghĩ ra. Horace xem cô như một món hàng, chuyền tay từ gã đàn ông này đến gã đàn ông nọ, đôi khi là cả đàn bà nữa. Miễn là cô làm họ hài lòng, họ sẽ thưởng tiền hoặc chấp nhận làm ăn với hắn, và cô sẽ được tha đòn roi trong một thời gian ngắn. Ilsa đã buông xuôi và chấp nhận cuộc sống như vậy từ lâu rồi. Cô đã học được cách giấu đi sự phẫn uất của mình bằng sự vâng phục, che đậy những vết bầm tím sau lớp phấn dày đặc.
Giờ đây, cô chỉ muốn cô bé kỳ lân này được an toàn.
“Em nên nghe lời hắn. Hoặc giả vờ cũng được. Em còn nhỏ và yếu ớt quá, không chịu thêm một trận đòn được nữa đâu.”
Ilsa vốn chỉ muốn khuyên nhủ nó. Truyền thuyết kể rằng kỳ lân trưởng thành có thể đi đến bất cứ nơi đâu. Cô bé này cũng sẽ như thế. Chỉ cần chịu đựng vài năm nữa, rồi nó có thể dùng sức mạnh của mình mà rời khỏi đây. Cuộc đời nó sẽ không như cô.
Vừa định rời đi, Ilsa đã bị bàn tay của kỳ lân nắm lấy gấu váy giữ lại.
“Tên…” Đôi môi của kỳ lân mấp máy. “Tên… của nàng tiên cá… là gì?”
Ilsa hoàn toàn sửng sốt. Sau bao nỗ lực bất thành, kỳ lân lại chịu mở miệng sau một câu chuyện. Mà nó lại hỏi về tên của nàng tiên cá, cái tên Ilsa đã chôn giấu bao lâu nay.
“Nyissa…” Cái tên được thốt ra từ miệng Ilsa nghe xa lạ quá. Ngay cả cô cũng đã quên cách nó từng được gọi, đong đầy dấu yêu từ dưới biển sâu như thế nào. Từ bao giờ cô đã để cái tên Ilsa thay thế cho nàng tiên cá vốn ở trong mình thế này?
“Nyissa…” Kỳ lân lặp lại. “Chị bỏ cuộc như vậy ư?… Chị chấp nhận… để con người chà đạp… để họ lấy đi đại dương của mình như vậy ư?…”
Khi nhận ra hai tay mình đang run rẩy, Ilsa đan chúng lại với nhau và cố tỏ ra điềm tĩnh.
“Tôi không phải Nyissa… Tôi là Ilsa…”
Dù vậy, cả hai đều biết cô đang nói dối.
“Tôi không còn là Nyissa nữa rồi…”
Lời đó như thể đang nói với chính cô hơn là với kỳ lân. Cô đã buông bỏ, nhưng có hoàn toàn như vậy không? Cô vẫn nghe những bài hát về biển, vẫn tưởng tượng ra khung cảnh êm đềm đó mỗi ngày trước khi Horace bước vào bức tranh ấy và xé rách nó ra. Đâu đó trong Ilsa vẫn là một Nyissa mong ngóng được trở về đại dương, một lần cuối trước khi lìa đời.
Đó là ước nguyện của cô, được chôn giấu nơi sâu thẳm nhất mà chẳng rõ vì sao kỳ lân có thể nhìn thấu với đôi mắt mù lòa. Ilsa cảm thấy sợ hãi. Cô lùi ra xa cái chuồng và đi như chạy ra khỏi căn hầm.
Suy cho cùng, nhớ lại nàng tiên cá đó đã từng đẹp đẽ bao nhiêu trước khi bị vấy bẩn sẽ chỉ làm thực tại của cô trở nên tàn khốc hơn mà thôi.
Trong vài ngày tiếp theo sau đó, Horace có mối làm ăn xa nên hắn tạm vắng nhà. Căn biệt thự cũ giờ chỉ còn một mình Ilsa. Họ vốn chẳng thuê người ngoại trừ một người làm vườn kiêm quét dọn một tuần hai lần. Nhân cơ hội này, Ilsa quyết định mở xích, đưa cô bé kỳ lân vào trong nhà mình.
Kỳ lân đã trở nên thân thiện hơn sau khi nghe câu chuyện về người cá, nhưng cô bé vẫn ít nói và không chịu cho Ilsa biết tên. Mặt khác, Ilsa vẫn luôn kiên nhẫn. Cô để cho kỳ lân đi lại trong nhà như một vị khách, nhưng vì nó không còn nhìn thấy gì nên cô luôn kè kè ở bên. Cô còn giúp con bé tắm rửa chải chuốt. Kỳ lân nhất quyết không chịu làm bất cứ kiểu tóc nào giống con người. Cô bé chỉ thích mái tóc xõa dài như suối trăng của mình. Ilsa cũng thích thế.
Vết thương do đạn bắn ở chân kỳ lân đã đỡ hơn nhiều. Cô bé có thể đi cà nhắc và nhún nhảy theo điệu nhạc cùng Ilsa vào ngày thứ sáu. Cô đang cố quên đi sự thật rằng ngày mai Horace sẽ trở về và đeo gông cho kỳ lân, bắt cô bé nhảy múa hay thậm chí là biến đổi từ dạng người sang sinh vật huyền bí trên sân khấu chỉ để mua vui. Ilsa đã nốc rất nhiều rượu. Chai rỗng vương vãi khắp sàn, rượu đổ cả ra tấm thảm bụi bặm từ đời chủ trước của căn biệt thự. Còn cô thì nằm ngả ngớn ra trên chiếc sô pha, miệng ngân nga một giai điệu về biển khơi.
“Ôi, đại dương đẹp tuyệt vời, Kỳ Lân ạ! Giá mà em biết được ngôi nhà của tôi ở đó…”
Ilsa lảm nhảm trong cơn say mèm. Cô quyết định tạm gọi cô bé kia là Kỳ Lân cho đến khi biết được tên thật của nó. Nó cũng chẳng phản đối gì. Từ bên chiếc máy hát cũ, cô thấy nó tiến về phía mình, vừa đi vừa đưa hai tay ra dò đường. Kết quả là nó làm vỡ một cái bình gốm.
“Đại dương…” Nó lên tiếng. “Tôi có thể đến đại dương…”
“Phải, phải.” Ilsa phe phẩy cánh tay trên không trung. “Tất nhiên rồi. Em là kỳ lân cơ mà! Nhưng phải trưởng thành đã… Yếu ớt thế này thì chẳng đi đâu được…”
“Tôi có thể thử.”
Gương mặt kiên định của Kỳ Lân khiến Ilsa phải ngẫm nghĩ. Cô ngồi dậy, nắm lấy cánh tay cô bé và xoay nó lại để đối diện với mình.
“Đừng… Đừng thử gì hết ở đây. Horace chỉ muốn em trở về dạng kỳ lân và trình diễn để hắn kiếm tiền. Hãy nghe theo lời hắn, rồi hắn sẽ để yên cho em.”
“Để yên? Hắn có để chị yên không?”
Những lời đó như cú đánh thật mạnh vào Ilsa. Khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô thật sự được yên thân cũng chấm dứt vào lúc đó, khi Horace mở cửa bước vào.
Nhìn thấy Kỳ Lân trong nhà mình, tự do tự tại, hắn lại vớ lấy cái roi treo trên tường.
“Khoan đã!” Ilsa đứng phắt dậy. Cô kéo Kỳ Lân ra sau lưng mình. Cô phải nghĩ ra một cái cớ. “Khoan đã… Cô bé chịu biến hình rồi!”
“Gì cơ?” Horace khựng lại. Ngay cả Kỳ Lân cũng vểnh một tai lên trong kinh ngạc.
“Cô bé đồng ý trình diễn rồi.” Ilsa lặp lại. Một tay cô vòng ra sau lưng, siết lấy cánh tay gầy gò của Kỳ Lân như đang muốn nhắn nhủ: Hãy tin tôi!
Kỳ Lân không có phản ứng gì. Horace lại không phải kẻ dễ tin. Hắn nói:
“Được rồi. Nếu mày nói vậy thì bắt nó biến thành ngựa ngay lập tức đi!”
Ilsa ái ngại quay lại nhìn Kỳ Lân. Cô bé đứng im như tượng đá.
“Chuyện này… Vì nó còn đau đớn và mệt mỏi, có lẽ chúng ta không nên ép nó…”
Horace tức giận quát:
“Sao? Không biến được à? Thế thì làm sao tao tin lời chúng mày được?”
“Chỉ cần cho chúng tôi một chút thời gian nữa để sẵn sàng thôi…”
Chưa để Ilsa dứt lời, Horace đã tát mạnh vào bên má khiến cô lảo đảo.
“Chưa sẵn sàng à? Tao có cách làm cho mày sẵn sàng đó!”
Nụ cười đê tiện của hắn nhắm về phía Kỳ Lân. Ilsa thấy bàn tay dơ bẩn của hắn vươn ra, sắp sửa chạm đến lớp da thịt thuần khiết của con bé. Cô vội vã lao đến, ôm lấy cánh tay hắn.
“Hãy nghe tôi! Nếu ông làm con bé bị tổn thương thêm nữa, nó sẽ không thể biến thành kỳ lân thật sự vào tối mai. Khi đó, ông sẽ ăn nói làm sao với ngài thị trưởng?”
Horace dừng lại. Gương mặt mà cô từng cho là điển trai của hắn giờ hiện ra như một con quỷ xấu xí. Hắn hạ tay xuống.
“Thôi được. Vì mày muốn cứu nó, tao sẽ làm theo ý mày vậy.”
Rồi, Ilsa bị hắn kéo ra khỏi phòng đầy thô bạo. Cô ngoái nhìn Kỳ Lân, thở phào vì nó đã được an toàn, ít nhất thì trong lúc này. Và cũng thật may mắn, Kỳ Lân sẽ không thấy được vẻ mặt của Ilsa khiếp đảm ra sao.
Kỳ Lân cứ đứng đó một mình trong rất lâu. Từ tầng trên vọng xuống những âm thanh thô tục của một gã đàn ông đang hành hạ vợ mình. Tiếng khóc xen lẫn nài van của Ilsa, tiếng cười man dại của Horace… Kỳ Lân đưa hai tay lên ngang đầu, bịt tai thật mạnh.
Một lúc sau, chuỗi âm thanh gớm ghiếc đó dừng lại. Ilsa đi xuống lầu trong bộ dạng tả tơi; quần áo xộc xệch, mái tóc rối bời, một bên má bầm tím và cơ thể đầy vết roi đỏ ửng.
“Ổn rồi…” Cô run lên khi nói với Kỳ Lân. “Hắn đã cho phép em ở lại đây. Cùng tôi. Tôi sẽ giúp em chuẩn bị cho buổi trình diễn ngày mai…”
Ilsa lục tìm hộp phấn của cô đã rơi đâu đó trên sô pha. Mùi hoa hồng tỏa ra khi nắp hộp bật mở. Không phải mùi hoa hồng tự nhiên, mà là một thứ mùi nồng nặc đầy hóa chất. Thế lại càng tốt. Thứ mùi này có thể át luôn cả mùi của gã Horace để lại trên người cô. Cô dặm phấn, phủ lên vết bầm trên mặt trong khi cố kìm nước mắt.
“Em biến thành kỳ lân được chứ?”
Kỳ Lân không đáp. Nó vẫn còn nhiều thắc mắc trong lòng. Cô đã bảo nó tin mình. Cũng may mà nó không thấy được bộ dạng thảm hại của cô lúc này.
“Tôi có một kế hoạch. Chỉ cần em làm theo lời tôi nói. Được chứ?”
Ilsa nắm nhẹ lấy tay Kỳ Lân. Chừng một lúc sau, cô cảm thấy nó siết tay mình lại. Cô xem đó như lời đồng ý.
(còn tiếp)